Nghe con số ấy, Bùi Thanh Hòa mới thở phào:
“Khổ cực cho Thời tổng quản rồi.”
Thời Diễn bận rộn lo toan lương thảo suốt ngày, hao tâm phí sức, chưa từng kể công. Nghe vậy hắn chỉ mỉm cười:
“Ta chẳng biết suất quân đánh trận, có thể làm được cũng chỉ là những việc này thôi.”
Bùi Thanh Hòa rạng rỡ cười với hắn:
“Trong Bùi gia quân không thiếu kẻ biết đánh trận, thiếu chính là người như chàng. Một mình chàng, đáng giá hơn cả ngàn quân vạn mã.”
Trong mắt Thời Diễn ánh lên ý cười:
“Tướng quân nói thế, ta chỉ còn biết vì tướng quân mà tận tâm tận lực, đến chết mới thôi.”
Bùi Thanh Hòa liền hạ lệnh:
“Từ hôm nay, mỗi ngày Bùi gia thôn chỉ thu nhận tối đa mười lưu dân. Nếu là cả nhà cùng đến, thì ưu tiên thu nữ nhân trước.”
Giữa loạn thế, nữ nhân muốn sống yên ổn, thật chẳng dễ dàng.
Tin này vừa truyền ra, những kẻ muốn vào thôn sẽ không còn dễ dàng bán vợ bán con nữa. Nữ nhân nhiều, Bùi gia thôn mới càng vững ổn.
Nhưng thế gian lắm kẻ gian trá. Có người nghe quy định ấy, nửa đường liền bắt trộm nữ nhân, tự xưng là vợ con trong nhà, mong được che mắt vào thôn.
Người phụ trách thu nhận lưu dân đều là lão giả trong thôn, hỏi han kỹ càng. Vừa thấy chỗ khả nghi, lập tức tách riêng thẩm vấn, rồi bẩm báo lên Bùi Thanh Hòa.
Nàng lạnh giọng cười:
“Tự cho là khôn ngoan ư? Nữ nhân thì lưu lại, còn kẻ khôn ấy treo lên cây phía bắc thôn, để răn kẻ khác.”
…
Hôm ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056851/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.