“Thanh Hòa đường tỷ!”
“Bọn chúng tới rồi!”
Trời mỗi lúc một tối, bóng đêm buông xuống dày đặc. Trong trạm dịch, không khí nặng nề như nghẹt thở, căng thẳng tột độ. Những lão nhân cùng trẻ nhỏ đã được đưa xuống hầm ngầm ẩn náu. Bùi Phong và Bùi Tuyên không chịu xuống, kiên quyết ở lại bên cạnh Bùi Thanh Hòa.
Muốn trưởng thành, muốn rèn luyện, thì phải thấy máu, phải nếm hiểm nguy.
Bùi Thanh Hòa cũng thuận theo, chỉ dặn hai người không được chạy loạn, luôn theo sát nàng. Bùi Phong và Bùi Tuyên gật đầu lia lịa, bám dính sau lưng đường tỷ như cái bóng.
Bùi Yến còn trẻ nhưng gan dạ, biết đêm nay sẽ là một trận huyết chiến, chẳng những không sợ hãi mà còn vô cùng kích động. Nàng trèo lên đầu tường, chăm chú quan sát bốn phía, rất nhanh liền xoay người báo động.
Bùi Thanh Hòa nhẹ gật đầu, giơ tay ra hiệu.
Bùi Yến lập tức im lặng không nói thêm lời.
Bùi Vân cũng ở trên tường. Nàng cúi thấp người, siết chặt cung tên trong tay, tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nàng đúng là từ nhỏ luyện võ, thân thủ xuất chúng, tiễn pháp chuẩn xác. Nhưng trước nay nàng chỉ từng giương cung bắn chim hay săn thú, chưa từng giết người.
Trong số nữ quyến họ Bùi, không thiếu người giỏi bắn tên, chọn ra hai ba chục người không thành vấn đề. Có điều, ngay cả trong đám quân lính dưới trướng Tôn giáo úy, cũng không phải ai cũng có cung tên. Vài thị vệ Đông Cung thì mang theo khá nhiều binh khí, chia lại được hai bộ cung tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003795/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.