Bùi Thanh Hòa dặn dò Trần thị trông nom Lục thị, sau đó gọi vị lang trung trẻ tuổi kia đến.
Vị lang trung mười chín tuổi này họ Bao, tên là Hảo.
Hắn vốn là một cô nhi, chín tuổi được “Tái Hoa Đà” thu nhận làm đồ đệ — tuy gọi là đồ đệ, kỳ thực chỉ là một tiểu đồng xách hòm thuốc, sắc thuốc, làm đủ thứ tạp vụ. Vị sư phụ kia cũng chẳng mấy khi dạy dỗ y thuật, Bao Hảo học được đều nhờ đôi mắt và hai tai.
Hôm đó, khi Cao thị vệ đến huyện thành tìm đại phu, “Tái Hoa Đà” sợ bị bắt đi theo, lập tức chỉ sang Bao Hảo — tên xui xẻo nhất: “Đại nhân, ta nay đã ngoài năm mươi, chịu không nổi đường xa vất vả. Bao Hảo là đồ đệ của ta, học nghề mười năm, đã xuất sư. Đại nhân cứ mang hắn đi là được.”
Thế là Bao Hảo đành theo các vị binh gia lên đường.
Đêm qua, lần đầu tiên Bao Hảo châm cứu.
Bình thường đã xem không biết bao nhiêu lượt, lén dùng chính cánh tay mình luyện tập không ít, nhưng đến khi thật sự ra tay, tim loạn tay run, sao mà châm được cho chuẩn? Tuy nhiên, chuyện kê đơn sắc thuốc thì lại cực kỳ thuần thục. Sư phụ “Tái Hoa Đà” vốn cũng chỉ dùng mấy chục toa thuốc cho các chứng đau đầu, sốt nóng, đau bụng… Bao Hảo từ lâu đã học thuộc nằm lòng.
Đêm qua, khi Bùi Vân hỏi tới, Bao Hảo cứ như đổ đậu từ ống trúc, nói ra tuồn tuột.
Cũng đành vậy, có còn hơn không.
Bùi Thanh Hòa nhìn Bao Hảo: “Bao đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003788/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.