Trời dần ngả tối.
Ánh tà dương nhuộm vàng Đông Cung, khiến nơi này càng thêm phần nghiêm trang uy nghi.
Chương Vũ quận vương đứng cúi đầu, trong lòng lo lắng bất an.
Người ngồi trên cao, tuổi chừng ba mươi sáu, mặt trắng có râu, mày rậm mắt dài, phong thái tôn quý. Khi mỉm cười thì ôn hòa thân thiện, nhưng lúc không nói không cười lại tự mang uy nghiêm.
Người này, chính là phụ thân của Chương Vũ quận vương – Thái tử điện hạ của Đại Kính triều.
Giọng Bàng Chiêm sự vang vọng trong điện: “…Quận vương điện hạ lòng dạ từ bi, không nỡ nhìn nữ quyến họ Bùi gặp cảnh khốn cùng không nơi nương tựa, nên đã ra tay tương trợ.”
Rồi, nhẹ nhàng trình bày từng việc giúp đỡ mà quận vương đã làm.
Thái tử điện hạ khẽ cau mày, thoáng liếc trưởng tử một cái.
Thiếu niên mười bốn tuổi, đang độ tuổi nhiệt huyết xốc nổi. Bị một tiểu nha đầu làm cho rối loạn tay chân, hành xử thiếu suy xét.
Cầu xin cho họ Bùi, tiễn đưa đến ngoài thành, là vì muốn Đông Cung có thêm tiếng tốt.
Nam đinh họ Bùi đã chết sạch, còn lại chỉ là một đám già yếu phụ nữ trẻ nhỏ, có sống được đến U Châu hay không còn chưa biết. Mang tội mưu nghịch tày trời, đã tuyệt đường lật lại.
Một quân cờ bỏ đi như vậy, căn bản không đáng tiêu tốn tiền bạc và nhân lực, càng không nên để Đông Cung treo cờ bảo hộ.
Chương Vũ quận vương càng cúi thấp đầu hơn: “Nhi thần nhất thời mềm lòng, làm chuyện sai trái, xin phụ vương trách phạt.”
Thái tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003782/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.