Đám nữ quyến họ Bùi phần lớn từng luyện võ, thể lực và sức chịu đựng đều không tệ. Ngay cả Phùng thị vốn nhìn có vẻ yếu ớt, thực ra thân thể cũng khá khỏe mạnh.
Vậy mà mới đi được một canh giờ, cả đám già trẻ lớn bé đều mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, chân tay mỏi rã rời.
Chỉ có Bùi Thanh Hòa vẫn sắc mặt bình thường, thần thái ung dung như cũ.
Nàng từng dẫn dắt tộc nhân bươn chải giữa thời loạn, vượt qua muôn vàn hiểm cảnh. Mấy chuyện này, so ra chẳng đáng gì.
Bùi Thanh Hòa đi tìm Tôn giáo úy: “Tôn giáo úy, mọi người đều đã mệt, xin cho dừng chân nghỉ một lát.”
Đến cả xe tù cũng cho mượn dùng rồi, việc nhỏ như vậy, Tôn giáo úy tự nhiên chẳng phản đối.
Hắn vừa hạ lệnh, đám binh sĩ áp giải đều thở phào nhẹ nhõm, lục tục xuống ngựa, tìm bóng cây nghỉ ngơi, lấy túi nước và lương khô ra ăn.
Bùi Việt năm tuổi chép miệng, ngửa đầu nhìn với vẻ đầy mong đợi: “Lục đường tỷ, đệ đói.”
Bùi Phong lớn hơn hai tuổi, hiểu chuyện hơn: “Nhịn một chút đi, tối sẽ có ăn.”
Gia quyến tội thần bị lưu đày, mỗi ngày chỉ có hai bữa sáng tối, ban ngày đói khát chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bùi Thanh Hòa xoa đầu Bùi Việt: “Chờ một chút, tỷ đi vào rừng kia, tìm chút gì ăn cho đệ.”
Bùi Việt hít mạnh một cái, gật đầu lia lịa.
Bên cạnh, Bùi Yến lập tức lên tiếng: “Lục đường tỷ, muội đi cùng tỷ.”
Bùi Yến năm nay mười hai tuổi, vóc dáng còn cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003781/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.