Bùi Thanh Hòa gần như tham lam nhìn ngắm hình bóng tuổi trẻ của chính mình trong gương.
Nàng khẽ nhướng mày, tiểu cô nương trong gương cũng theo đó nhướng mày.
Nàng nhếch môi cười, hình ảnh trong gương liền hiện lên nụ cười tươi rói.
Tuổi trẻ, đầy sức sống, thật là mỹ diệu.
Phùng thị ôm chặt con gái, nghẹn ngào nức nở: “Thanh Hòa, con tỉnh lại là tốt rồi.”
“Bùi gia bị diệt tộc tịch biên, Thái tử điện hạ đã quỳ trước Kim Loan điện suốt nửa ngày, mới giữ lại được tính mạng cho nữ quyến họ Bùi. Hôm nay xuất kinh, Thái tử còn sai Chương Vũ quận vương đến tiễn đưa.”
“Ân đức này, chúng ta phải khắc cốt ghi tâm…”
protected text
Ánh mắt Bùi Thanh Hòa chợt lóe vẻ lạnh lẽo.
Thái tử điện hạ ra mặt cầu tình cho Bùi gia, có vẻ hữu tình hữu nghĩa. Chương Vũ quận vương, tuổi trẻ nhân hậu, đưa tiễn gia quyến tội thần suốt hai mươi dặm ngoài kinh. Phụ tử Đông Cung, đánh đổi lấy cái chết của Bùi Trọng Đức – một danh tướng – để đổi lại nhân tâm bách quan.
Nếu Thái tử thật tâm muốn bảo toàn Bùi gia, sao có thể khoanh tay nhìn họ Bùi bị Ngụy vương vu hãm? Nữ quyến họ Bùi lưu đày U Châu, chịu muôn vàn nhục nhã, vật lộn cầu sinh — Đông Cung vì cớ gì không một lời tương trợ?
Ngụy vương bạo ngược tàn độc, nam nhân họ Bùi đều chết dưới tay hắn, mối thù máu này không thể không báo!
Phụ tử Đông Cung chỉ là kẻ giả nhân giả nghĩa, chẳng phải hạng tốt lành gì!
Bỗng nhiên, cửa phòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5003776/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.