Trời còn chưa tới giờ ngọ người dân đã tập trung rất đông ở pháp trường.
Điềm vương bị ghép tội mưu sát hoàng đế, giờ ngọ ba khắc xử trảm do tân đế tự mình giám sát thi hành.
- Phạm nhân bên dưới, ngươi còn lời cuối cùng gì để nói không?
- Ta không còn gì để nói cả, các ngươi muốn chém muốn giết thì cứ ra tay đi
- Hoàng huynh, huynh thật không còn lời nào muốn nói sao?
- Có trách cũng chỉ trách ta quá tin tưởng vào người đệ đệ như ngươi thôi
- Aiz, thật đáng tiếc, hoàng tẩu tính đến giờ chắc là sắp lâm bồn rồi nhỉ?
- Vậy thì như thế nào?
- Không có gì, chỉ là ta sẽ không để hài tử đó của hai người xuất hiện trên cõi đời này đâu
- Ngươi dám!!
- Ta có gì mà không dám chứ, chẳng phải ta còn dám ngồi lên vị trí này hay sao
- Là ngươi đã hại phụ hoàng còn hạ thủ với Vân vương, ngươi còn không biết hối cải
- Đúng vậy, thì sao nào, ngươi cũng làm gì được ta?
Hàn Quân ngước lên quan sát, mặt trời điểm đúng ngọ, hắn ta liền nở nụ cười.
- Đã đến giờ hành hình, trảm!
Đao phủ cầm lấy thanh đao vun lên, lưỡi đao sắc bén dưới ánh nắng loé lên hàn quang lạnh lẽo.
Thanh đao còn chưa kịp hạ xuống, đao phủ liền bị một tiễn xuyên qua mà ngã xuống.
- Có người cướp phạm nhân, nhanh bắt chúng lại
Pháp trường trở nên hỗn loạn, binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-sinh-nhat-niem/3335075/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.