Trời tối om. Ba bóng người di chuyển một cách từ tốn trên con đường vắng vẻ.
Từ lúc người của quân đoàn Ungreilt mở cổng thành và tiếp đón tổ đội Turan một cách qua loa xong thì liền để bọn nó vào thành mặc sức dạo chơi. Nhưng giữa cái bầu không khí hiu quạnh khác thường này thì chẳng ai mà vui chơi nổi cả.
Không chỉ thế, cả ba người đã đi được một lúc lâu rồi mà chẳng tìm ra một nhà trọ nào còn mở cửa để nghỉ ngơi hết. Nếu như không phải những chiếc đền đường vẫn còn hoạt động tốt, cộng với thỉnh thoảng có người tuần tra đêm đi ngang qua, Darmil còn tưởng tòa thành đã bị bỏ hoang.
– Ắt xì!
Darmil giật nảy cả người lên. Cú hắt xì quả thật quá mạnh, khiến nó trong giây lát còn cảm giác như rằng bản thân trúng một đòn cực mạnh, hút chết.
– Cảm lạnh rồi? Ha! Không ngờ anh chàng đấu sĩ của chúng ta yếu như vậy đấy.
Kull cười lớn, cất giọng châm chọc. Cậu ta làm ra vẻ hả hê lắm.
– Hừ hừ. Chẳng qua là thời tiết thay đổi đột ngột, nhất thời không thích ứng kịp thôi…
Darmil vội vàng giải thích, xong lại nhíu mày, thốt:
– Không đúng. Tôi không có bị cảm lạnh. Chỉ mới hắt xì một cái thôi mà!
Kull cười thành từng tiếng giòn tan, đầy phấn khích. Cậu ta thật sự là khó đối phó, luôn tìm được cơ hội khiến Darmil lúng túng, còn cả xấu hổ. Cũng may bây giờ đang là đêm, đường phố vắng vẻ, không phải sợ bị ai nhìn thấy.
Đang lúc Darmil định trả đũa đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-s-force-phe-tich-the-gioi-cac-than/3798077/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.