Lâm Hàn Phong quay lại bệnh viện, cả ba muốn xem tình hình của Lý Tiết Ngọc như thế nào rồi.
Mặc Triết lo lắng nên đi trước, vừa bước vào đã dọa cho cô xanh mặt, cả người anh toàn máu, ở sau Uông Thừa cũng thế.
"Hai cậu dọa cô ấy sợ rồi kìa." Lâm Hàn Phong lên tiếng.
"Tôi quên mất." Mặc Triết ngớ ra, anh quên phải thay quần áo rồi đến đây.
Lý Tiết Ngọc nhìn cả ba, thấy máu trên người Mặc Triết và Uông Thừa vừa sợ vừa lo.
Họ đi đánh nhau sao? Cô quay sang nhìn Thẩm Miên Miên.
[Họ sao vậy ạ?]
Cả ba nhìn Thẩm Miên Miên.
"Em ấy hỏi ba người làm sao." Cô trả lời.
"Chỉ là...có chút ẩu đả." Mặc Triết đáp.
[Họ đánh nhau với ai sao? Có ai bị thương không?]
"Em ấy hỏi mấy người đánh nhau à, có ai bị thương không."
"Cô nghĩ ba người bọn tôi dễ bị đánh bại vậy sao?" Lâm Hàn Phong hỏi.
Cô nhìn cả ba, phải rồi, bọn họ trông thế này làm sao ai dám ức hiếp chứ.
[Em lo lắng quá rồi.]
Thẩm Miên Miên chỉ cười.
"Cô ấy nói gì vậy?" Mặc Triết tò mò hỏi.
"Không liên quan gì đến các anh đâu." Thẩm Miên Miên đứng dậy đáp.
"Phiền ba anh về cho, em ấy đến giờ nghỉ ngơi rồi."
"Cô dám đuổi bọn tôi sao?"
"Thế anh cứ mang cái thân dính đầy máu này đứng đây à? Nếu để y tá bác sĩ hay bệnh nhân khác nhìn thấy thì sao đây?" Thẩm Miên Miên khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847538/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.