Vài ngày sau.
Tình trạng của Lý Tiết Ngọc đã ổn hơn, cô cũng muốn xuất viện sớm, ở chỗ này cô thấy ngột ngạt làm sao. Thẩm Miên Miên cũng không khuyên được cô, đành đi nói chuyện này với Lâm Hàn Phong và Mặc Triết biết.
Mặc Triết muốn cô ở lại bệnh viện theo dõi lâu hơn, Lâm Hàn Phong thì tùy ý sao cũng được, dù gì đi nữa Lý Tiết Ngọc có rời khỏi bệnh viện cũng về lại chỗ anh mà thôi.
Nửa đêm.
Lâm Hàn Phong đi đến phòng bệnh của cô, anh bất ngờ vì cô chưa ngủ. Lý Tiết Ngọc thấy anh cũng giật mình, đêm hôm rồi anh còn đến đây làm gì.
Lâm Hàn Phong kéo ghế ra ngồi xuống, cô nhìn anh, anh nhìn cô, chẳng ai nói với ai tiếng nào.
Lý Tiết Ngọc lấy quyển sổ và bút dưới gối lên, cô cầm bút ghi.
"Tay của cô..." Nhìn cô quyết tâm như thế anh cũng không ngăn cản nữa.
[Anh đến đây làm gì?]
Cô đưa quyển sổ lên.
"Muốn đến hỏi cô vài chuyện.'
Cô nhìn anh.
"Sao lại muốn xuất viện sớm như vậy?" Anh hỏi.
[Tiền viện phí...đắt lắm.]
"Tôi trả."
[Tôi vẫn còn nợ tiền anh, nợ thêm nợ tôi gánh không nổi.]
"Chuyện này không tính, tôi..."
Anh muốn nói xin lỗi về chuyện quà sinh nhật nhưng lại không dám nói ra, Lâm Hàn Phong thở dài.
"Cái này cô đừng để tâm, chút tiền ít ỏi này tôi không tính toán với cô đâu."
[Tiền vẫn là tiền, có nợ phải trả chứ.]
Lâm Hàn Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847537/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.