Lý Tiết Ngọc mang đồ và tiền lương của mình về phòng, cô mở ra xem thì thấy anh mua cho mình rất nhiều quần áo. Trong đó còn có một bộ váy để riêng.
"Ngày mai mặc nó nhé."
Lý Tiết Ngọc cầm tờ giấy lên rồi cười, anh đã chuẩn bị đến mức này rồi sao? Cô quay sang lấy phong bì ra xem, nhìn thấy số tiền bên trong liền bất ngờ.
Như vậy có nhiều quá không? Đây đâu phải là tiền lương của một người giúp việc chứ?
Lý Tiết Ngọc đứng lên, cô muốn đi trả tiền lại cho anh nhưng đi tới cửa lại dừng lại, cô nhớ ông Lý ở nhà, mấy tháng nay cô không còn ở bên cạnh ông ấy nữa, tiền sinh hoạt...
Cô nhớ về ba mình, cầm tiền trong tay rồi lại thôi không đi nữa. Có lẽ cô nên về nhà một chuyến, đưa số tiền này cho ông thì tốt hơn. Dù sao đó cũng là ba của cô, cô không thể làm lơ nhìn ông Lý tự sinh tự diệt được.
Thẩm Miên Miên lúc này về phòng, thấy một đống đồ để đấy thì bất ngờ.
"Ô, anh ta mua cho em đó à?" Cô hỏi.
Lý Tiết Ngọc gật đầu.
"Chà, biết quan tâm người khác rồi cơ đấy." Thẩm Miên Miên đi đến chỗ cô.
"Em sao vậy?" Thấy cô có biểu hiện lạ Thẩm Miên Miên liền hỏi.
[Lâm Hàn Phong đã trả lương cho em.]
"Vậy sao, vậy vui rồi. Em nên có ít tiền trong người để xoay sở đủ thứ nữa." Thẩm Miên Miên đáp.
Xem ra món nợ kia con bé cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-rui-mot-mat-mot-con/2847519/chuong-27.html