Chương trước
Chương sau
Lúc này Phong Minh cũng ra khỏi trướng, đưa cho ta một phong thư nhuốm máu.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Điện hạ một mực dặn dò, nếu có biến cố xảy ra, bảo chúng thuộc hạ nhanh chóng quay lại doanh trại, điện hạ nói... từ nay về sau tiểu thư là chủ tử của chúng thuộc hạ, doanh trại có người nhà họ Lâm ở đây, có tiểu thư ở đây, điện hạ mới an tâm, điện hạ hy vọng tiểu thư đừng quên tâm ý ban đầu, vì mình, cũng vì điện hạ mà bảo vệ... mảnh đất này.”

 

Hai tay ta siết chặt phong thư nhuốm m.á.u đó, Thẩm Chiêu chắc hẳn đã sớm nghĩ đến ngày này, thậm chí đã sắp xếp sẵn con đường sau này cho ta.

 

Lâm Thiển bước đến đỡ lấy ta: “Vãn Vãn, kinh thành loạn như một nồi cháo rồi, điện hạ nhất định không muốn ngươi quay về mạo hiểm, ngài ấy chỉ mong ngươi có thể sống yên ổn suốt quãng đời còn lại.”

 

Ta đứng tại chỗ rất lâu, cho đến khi tuyết rơi từ trời xuống, tựa như trận tuyết năm ngoái khi chàng rời đi.

 

15

 

Ta nhốt mình trong trướng mấy ngày, không ăn không uống, chỉ lật đi lật lại những bức thư Thẩm Chiêu viết cho ta.

 

Ta hối hận không thôi, nếu biết có ngày này, ta nhất định sẽ viết thư hồi âm.

 

Ta sẽ nói cho chàng biết nỗi lòng của mình, sẽ nói cho chàng biết nỗi nhớ nhung trong lòng.

 

Cuối cùng, ta tự làm mình ốm một trận lớn, sốt đến mơ màng, cứ cảm thấy như nhìn thấy Thẩm Chiêu.

 

Nửa tháng sau, kinh thành truyền tin Thái tử qua đời.

 

Lâm Thiển bọn họ đều sợ ta xảy ra chuyện, nhưng ta lại bình tĩnh hơn bọn họ nhiều.

 

Đêm đến, cả doanh trại phủ một màu trắng tang.

 

Ta cũng thay một bộ váy trắng, ngồi thẫn thờ trong trướng của Thẩm Chiêu suốt đêm.

 

Sau khi cúng thất tuần, chúng ta trở lại cuộc sống bình thường.

 

Không ai nhắc đến Thẩm Chiêu trước mặt ta nữa, mặc dù ta biết họ cũng rất nhớ chàng.

 

Chúng ta như có một sự ăn ý, tất cả đều bình tĩnh như thể chuyện này chưa từng xảy ra.

 

Nhưng chỉ mình ta biết, ta giấu phong thư nhuốm m.á.u đó vào trong vỏ gối, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, ta mới cắn chăn để nước mắt tự do tuôn rơi.

 

16

 



Mùa hè tới, doanh trại nhận được hai tin tức.

 

Cửu điện hạ Thẩm Tiêu nghênh thú tân Vương phi.

 

Biên cương được phân cho một vị hoàng tử thường xuyên ốm yếu làm phong địa.

 

Nhận được tin này, ta đang dọn dẹp trướng của Thẩm Chiêu.

 

Lâm Thiển nhìn ta, ánh mắt đầy hưng phấn: “Ngươi có biết cửu điện hạ cưới ai không?”

 

Ta lắc đầu.

 

“Vậy ngươi có còn nhớ tiểu thư thứ nữ nhà Tướng phủ không? Nhỏ hơn ngươi hai tuổi, ta còn nhớ hồi nhỏ trưởng bối từng đùa rằng nàng và ngươi rất giống nhau, so với Hứa Minh Ngọc, ngươi và nàng ấy càng giống tỷ muội hơn.”

 

Ta nhớ ra rồi, cô nương đó cũng thích Thẩm Tiêu, thậm chí còn vì ta và Thẩm Tiêu có hôn ước mà từng gây rắc rối cho ta.

 

Ta không khỏi cười nhẹ: "Đó chẳng phải người dễ đối phó, lần này e rằng Hứa Minh Ngọc sẽ phải chịu thiệt thòi."

 

"Đúng vậy, A Uyên trở về kể lại rằng vị Cửu Vương phi ấy thoạt nhìn thật sự có vài phần giống Hứa tiểu thư, chỉ là tính cách quá mức kiêu ngạo ngang tàng."

 

Lâm Thiển nói ta đoán đúng rồi, cha mẹ nhà họ Hứa thực sự đã ép buộc Thẩm Tiêu, họ muốn Thẩm Tiêu cưới Hứa Minh Ngọc làm chính phi, nhưng Thẩm Tiêu kiên quyết giữ ta là chính phi.

 

Sau đó nhà họ Hứa làm lớn chuyện, cứ ngỡ rằng Thái hậu sẽ nể tình ông bà nội mà để Hứa Minh Ngọc vào cửa, ai ngờ Thái hậu không biết nghe lời ai, biết được Thẩm Tiêu và tam tiểu thư của Tướng phủ có tình ý với nhau.

 

Thái hậu liền chủ trì, để hai vị cô nương cùng vào cửa.

 

Tiểu thư Tướng phủ làm chính phi, Hứa Minh Ngọc làm thị thiếp.

 

"Thị thiếp?"

 

Điều này thật ngoài dự liệu của ta, ta vốn nghĩ rằng với tình cảm Thẩm Tiêu dành cho Hứa Minh Ngọc, ít ra cũng sẽ cho nàng ấy làm trắc phi, không ngờ lại là thị thiếp.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù Thẩm Tiêu không phải là Thái tử thì cũng là thân vương.

 

Hiện nay nhà họ Hứa đã không còn là nhà họ Hứa như trước đây, hoàng thất làm sao có thể để một nữ nhân đã gả chồng, lại khó sinh con làm chính thất vương phi?

 

Khóe môi ta thoáng qua một tia giễu cợt, trước đây họ đánh chủ ý lên ta, tính toán rằng nếu ta là chính phi, Hứa Minh Ngọc sau khi vào cửa nhất định sẽ có cơ hội lật mình.

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.