Ta gật đầu, trong lòng vẫn thầm nghĩ, hắn đi chuyến này, chắc cũng không dễ trở lại.
Hôm đó Thẩm Tiêu nói với ta, hoàng đế đã bắt đầu tìm kiếm Thái tử phi cho Thẩm Chiêu.
Dù người đó là ai, cũng không phải ta.
Những ngày ở quân doanh vẫn diễn ra theo trật tự.
Thẩm Chiêu mỗi đầu tháng đều gửi cho ta một cái hộp, trong đó đầy thư từ và các món đồ mới lạ.
Nội dung trong những lá thư đó ta có thể đọc thuộc lòng, nhưng chưa bao giờ hồi âm một lần.
14
Ý nghĩ này cứ âm ỉ trong lòng, cứ để nó mặc sức lớn dần trong tâm khảm. Còn về Thẩm Chiêu, chàng ấy chưa bao giờ thuộc về ta.
Chàng thuộc về bách tính thiên hạ, ngoài là Thẩm Chiêu, chàng còn là thái tử, là quân chủ tương lai.
Chàng chưa bao giờ hứa hẹn gì với ta, ta cũng chưa bao giờ gửi gắm gì nơi chàng.
Chỉ duy có một góc trời này, là chàng để lại cho ta làm nơi nương náu.
Khi chiếc hộp đã chất đầy mười hai cái, quân doanh lại đổ tuyết.
Đêm trừ tịch, ta khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm Thẩm Chiêu tặng, vẫn cúi đầu hướng về quê nhà.
Không xa đó là tiếng cười nói của các binh sĩ đang uống rượu, ta chưa bao giờ cảm thấy an lòng như vậy.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-quan-tam/3625836/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.