Ta kinh ngạc không thôi, không thấy mấy binh sĩ đó, cứ ngỡ là thật sự đi chịu phạt, không ngờ Thẩm Chiêu thực sự miễn cho họ sự trừng phạt.
Lâm Thiển vỗ vỗ tay ta, nói rằng nghe Lâm Nguyên nói kể từ khi ta rời khỏi trướng, điện hạ đã ở trong đại trướng suốt cả buổi chiều, thậm chí không ăn tối.
Ta có chút cảm động.
Nghĩ rằng lần này đợi Thẩm Chiêu trở về, ta nhất định không đối nghịch với hắn nữa.
Nhưng ta đợi suốt một đêm, Thẩm Chiêu vẫn chưa trở về.
Ta hỏi qua Lâm Nguyên, hắn nói bình thường nửa đêm sẽ quay về, nhưng lúc này vẫn chưa trở lại, sợ rằng trên đường đã bị trì hoãn.
Lại đợi thêm một ngày, lòng ta đã thắt lại đến cổ họng.
Gần tối, một đội người toàn thân nhuốm m.á.u lao vào doanh trướng, ta thấy Thẩm Chiêu đang hôn mê bất tỉnh trong tay họ.
Ta đánh rơi bát thuốc, cho đến khi Lâm Thiển kéo ta vào cửa ta mới hoàn hồn.
Một màu đỏ thẫm mờ mịt trước mắt, đã từng chứng kiến bao nhiêu vết thương, nhưng đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực.
"Minh Vãn, cởi quần áo của điện hạ ra."
"Được."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-quan-tam/3625832/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.