Ta lo lắng, muốn xin tha, nhưng ta biết đây là quân doanh, ta không thể phá vỡ quy tắc của Thẩm Chiêu.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nhưng binh sĩ vì ta mà bị phạt, ta không đành lòng.
Suy nghĩ hồi lâu, đợi khi trong trướng không còn ai, ta mới dám xin tha.
Nhưng Thẩm Chiêu kiên quyết, như sét đánh không lay chuyển.
Cuối cùng không còn cách nào, ta dùng đến chiêu cuối: "Điện hạ cứ phạt cả ta đi."
"Ngươi làm loạn!"
Ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng những binh sĩ này mới khỏi vết thương nặng, huống hồ bọn họ đến tìm ta vốn là vừa từ sân huấn luyện trở về, không hề chậm trễ gì.
Thực lòng mà nói, ta cảm thấy lần này Thẩm Chiêu nổi giận hơi vô cớ.
Ta tuy không biết đánh trận, nhưng vết thương của binh sĩ đều do ta một tay chăm sóc, nghĩ đến những vết thương đẫm m.á.u đó ta thực sự đau lòng.
Ta lại cầu xin có thể giảm bớt hình phạt, đừng để vết thương tái phát.
Nhưng Thẩm Chiêu lại nghiêm trang nói, nam nhân đổ m.á.u nơi chiến trường, chảy m.á.u chảy mồ hôi có gì đáng ngạc nhiên?
Hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-quan-tam/3625831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.