Người vui mừng nhất có lẽ là Thành An.
Đặc biệt khi biết ta được trọng dụng, hắn nói mãi về tầm quan trọng của yến tiệc.
Ta chỉ lắng nghe, không bày tỏ ý kiến gì, cũng chẳng phản đối.
Khi ta tắm xong, hắn đã giặt đồ của ta luôn.
“…”
Ngồi dưới mái hiên đợi tóc khô, Thành An vẫn bận rộn quét dọn, gánh nước. Hắn bảo mình cũng sẽ tắm, dưới sự khuyên nhủ của ta, cuối cùng hắn cũng đồng ý dùng nước nóng.
Hắn còn nói từ trước đến nay chỉ tắm nước lạnh, bảo rằng nước nóng với nước lạnh cũng không khác biệt lắm.
Hắn còn trẻ, chưa hiểu được sự khác biệt lớn giữa hai loại nước.
Nhiều bệnh tật cũng từ lạnh mà ra.
May mắn là hắn chịu nghe lời, vậy cũng tốt rồi.
Lại có một giấc ngủ ngon lành.
Hôm sau, tuy không gặp Triệu thái thái, nhưng thái độ của Mạnh thẩm có chút thay đổi. Bà ấy trở nên cung kính, thân thiện hơn hôm qua, dù không cố ý dò hỏi quá khứ của ta, nhưng ánh mắt vẫn kín đáo liếc qua, cũng có thể nói là giám sát.
Muốn xem tay chân ta có sạch sẽ không, hoặc có những thói xấu như trộm vặt hay không.
Ta mặc bà ấy nhìn.
Nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào của ta.
Vào ngày diễn ra yến tiệc của Triệu thái thái, ta chỉ lo việc làm món Phật nhảy tường và bánh thạch tinh, còn những món khác thì bên phòng bếp lớn lo liệu.
Văn Trúc hớn hở trở về, “Vân Phù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phu-nhuoc-mong-lai/3717629/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.