A Sinh lái xe. Hàn Châu ngồi ở ghế lái phụ. Bọn họ làm xong việc xử lý Băng ca nằm ở cốp sau xe, đang trên đường quay về.
Hàn Châu nhắm mắt định thần, mãi không nói lời nào. A Sinh liếc mắt nhìn anh: “Tao nói chứ, lá gan mày cũng lớn. Chắc chắn là chú Bồi không vui.”
“Vậy thì sao? Tao cũng không vui đây.” Hàn Châu hí mắt, “Mẹ nó, ông đây bán mạng chứ không phải một con chó.”
Anh dừng lại một chút, lại nói: “Hơn nữa, cho dù là bán mạng, cũng phải đáng tiền chút. Tao không muốn bị ổng bẫy.”
A Sinh trầm mặc: “Mày cũng có cảm giác này?”
“Tao không ngu.” Hàn Châu ngồi thẳng lên. “Rốt cuộc thằng Mãnh xảy ra chuyện gì? Nếu nói nó là phản đồ thì tao không tin. Chú Bồi chỉ nói, cũng không lấy ra được bằng chứng. Ai mà biết được điện thoại kia tìm được dưới giường nó hay là móc từ túi mấy anh em của ổng.”
A Sinh nhìn anh: “Vậy mày nghĩ là ai? Tin tức giao dịch ngày 18 đó quả thực bị lộ.”
“Là phe mình sao? Chẳng lẽ không phải bên Hắc Hổ?”
A Sinh nhíu mày.
Hàn Châu im lặng một hồi, nói: “Đống hàng đó bị mất đi thì công ty chắc chắn không ổn rồi. Nhóm đầu sỏ hình như có ý hư rồi phá cho nát. Chuyện chính không làm, làm chuyện nhảm nhí. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ đang chuẩn bị bùm đi? Nhưng bọn họ không dám trực tiếp loại bỏ ngay mấy kẻ tiểu tốt như mình, thế là gọi mấy tên khác tới dọn dẹp sạch sẽ, còn lại một ít có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-tham-tu-nhi-lam-than/934797/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.