Trong một phòng khách sạn.
Dương Hiểu Phương nhìn nữ cảnh sát Tống Hân kiểm tra phòng, bản thân cô cũng đi một vòng trong phòng, sau đó đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đêm đã khuya, xe bên ngoài không nhiều. Khách sạn này cách khách sạn trước đó không xa, đồ trang trí cũng giống nhau, đều có chút cũ kỹ, khách khứa cũng không nhiều. Ít nhất là lúc Dương Hiểu Phương vào ở hai khách sạn này đều không thấy người khác.
Tống Hân mặc thường phục, nhìn qua giống như khách thuê phòng bình thường. Cô đi từ phòng vệ sinh ra, nói với Dương Hiểu Phương: “Được rồi, có thể nghỉ ngơi rồi.”
Dương Hiểu Phương rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống mép giường hỏi, “Chị Tống, cảnh sát Quý thật sự bị giết rồi hả?”
Tống Hân cũng ngồi xuống một bên mép giường khác: “Tin tức tôi biết cũng giống như cô. Lưu đội nói vậy thì chắc chắn là vậy. Nếu không sẽ không sắp xếp thế này.”
Dương Hiểu Phương ngồi vào đầu giường, hai tay ôm đầu gối, cuộn người thành một khối, giọng nói nho nhỏ: “Liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao cảnh sát Lưu lại cảm thấy tôi sẽ gặp nguy hiểm?”
“Chỉ làm theo thông lệ thôi.” Tống Hân nói.
Dương Hiểu Phương lại hỏi: “Bị giết thế nào? Có phải có chứng cứ gì cho thấy liên quan tới vụ án của tôi không? Có phải mấy tên lưu manh kia rất lợi hại, A Quang kia…” Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, lúc này mới nói tiếp: “Bọn họ sẽ trả thù tôi, phải không?”
“Cô không cần suy nghĩ nhiều, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-tham-tu-nhi-lam-than/934796/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.