Chương trước
Chương sau
Nhiêu Tĩnh không biết mình đã chạy ra khỏi trường học kiểu gì, nhưng vừa ra khỏi đã đụng trúng một chiếc ô tô.
Đó là một chiếc xe sang trọng, tài xế phanh gấp sau đó hỏi thăm cô, “Cháu là Nhiêu Tĩnh?”
Lúc ấy Nhiêu Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, cảm giác bản thân như bị ma nhập vậy.
Tài xế nhìn ảnh trong điện thoại sau đó so sánh một chút rồi xác nhận đúng là cô, nhưng anh ta vẫn không xuống xe, chỉ nói, “Mẹ cháu bảo chú tới đón cháu.”
Nhiêu Tĩnh nhìn bộ dạng giản dị của mình thật không hợp với chiếc xe sang trọng ấy, cô cảm thấy vô cùng châm biếm.
Cũng không tệ nhỉ, đá cái đứa con ghẻ là cô đi, xem ra bà ta lấy được người chồng rất tốt.
Nếu đã có sẵn xe ngồi, cô cũng không từ chối, cô đi đến phía ghế sau, nhưng lại không thấy tay nắm cửa, tài xế nhìn cô ấy vẻ chế giễu rồi nói với cô ấy, “Tay nắm cửa xe này ở cửa sổ xe.”
Nhiêu Tĩnh liếc nhìn ông ta một cái, hỏi, “Buồn cười lắm à?”
Tài xế sững sờ, cô đã chạm được chỗ mở cửa xe, giọng cô ấy lạnh lùng, “Chú cũng chỉ là một kẻ đi lái xe thuê cho người khác, có tư cách gì để chế giễu một học sinh chưa từng trải đời như tôi? Đợi đến khi nào chiếc xe này là của chú, rồi hãng đi cười người khác.”
Cô vừa nói vừa ngồi lên xe, tài xế không vui ra mặt, lòng tự trọng của gã ta rõ ràng đã bị cô làm tổn thương.
Nhưng cô ấy vẫn nói tiếp, “Lái xe đi.” Như đang ra lệnh cho gã ta.
Tài xế nhân đó phản bác, “Cô ra lệnh cho ai vậy?”
Nhiêu Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu có chút điềm tĩnh không hợp với cái tuổi này của cô, “Chú có thể không đi, làm muộn mất giờ, chú tự mình giải thích là được.”
“Cô…!” Tài xế không ngờ cô gái mới mười bảy mười tám tuổi này ăn nói lại sắc sảo như vậy, nhìn đồng hồ, thấy thực sự không thể tốn nhiều thời gian đấu khẩu với cô được, vậy nên gã ta nén giận khởi động xe.
Lúc Nhiêu Tĩnh đến nhà tang lễ, đã gặp lại mấy người họ hàng đã lâu lắm rồi không gặp, cũng gặp người phụ nữ kia cùng chồng mới của bà ta.
Cái người mà cô gọi là dượng có ngoại hình không giống cha cô, nhưng lại giàu hơn cha cô, chẳng trách, bây giờ người phụ nữ kia đứng trước mặt họ hàng cũng ngẩng cao đầu hơn.
“Tiểu Tĩnh tới rồi à?” Cuối cùng cũng có người chú ý tới cô.
Người phụ nữ kia cùng với người đàn ông mới của bà ta cũng theo ánh mắt của người khác nhìn về phía cô.
Bà ta im lặng một lúc, rất lâu mới gọi một tiếng, “Tiểu Tĩnh?”
Cô không để ý tới bà ta, đi thẳng đến linh đường, đi đến chỗ quan tài thủy tinh, mắt nhìn ông ngoại đang nằm bên trong, ông hình như gầy đi rất nhiều, chỉ còn da bọc xương, không giống với lần gặp trước.
Nhiêu Tĩnh nhỏ bé đứng thẳng người, nhưng không rơi giọt nước mắt nào.
Cô nhìn chăm chăm đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt không còn hồng hào của ông ngoại, vẫn còn nói một câu, “Bây giờ đến cả ông cũng không cần con nữa.”
Họ hàng nhìn cô đứng lâu rồi mà không khóc, có người thì thầm, “Đều nói đứa trẻ này ý chí sắt đá, xem ra là thật, nhìn xem, ông ngoại nuôi nó lớn, ông mất mà nó không rơi một giọt nước mắt, lòng nó cũng cứng rắn thật đó.”
Nhiêu Tĩnh nghe thấy hết, cô đột nhiên quay lại liếc nhìn đám người nhiều chuyện kia, mọi người lập tức im lặng.
Sau đó là thay quần áo, cô là cháu ngoại nên buổi tối có thể không cần trông coi, nhưng cô vẫn ngồi đó với ông ngoại cả đêm không rời một bước, qua nửa thời gian, người phụ nữ kia mệt mỏi không trụ được đi sang bên cạnh chợp mắt một lúc.
Cô vẫn không thấy người em trai kia của cô đâu, cho đến tận hôm hỏa táng mới gặp, trắng trẻo mũm mĩm, chăm rất tốt, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều.
Chị em lần đầu tiên gặp nhau, người phụ nữ kia bảo con trai gọi cô là chị, cậu ấm kia nhìn cô một cái, rất khinh thường nói, “Con không có chị gái.”
Nhiêu Tĩnh cũng chẳng thèm để ý đến cậu ta, chỉ là trong lúc cậu ta ở một mình cô đã kể cho cậu ta nghe mấy câu chuyện ma, cùng với bầu không khí lạnh lẽo của nhà tang lễ, đứa trẻ đó sợ bị dọa sợ, sắc mặt tái mét đi ngay lập tức, sau đó nghe nói tối đó về nhà bị sốt cao, mấy ngày liên tục, cuối cùng sợ tuổi còn bé bị thứ gì đó theo, còn mời người về làm phép.
Lúc thi thể của ông ngoại sắp được hỏa táng, người phụ nữ kia khóc không thành tiếng, ra sức kéo xe đẩy không cho nhân viên đưa ông ngoại vào.
“Cha! Cha ơi!”
Người đàn ông của bà ta ở bên cạnh đỡ bà ta.
Thật là một bức tranh về “sự hiếu thảo” cảm động trời đất, Nhiêu Tĩnh nhìn lại thấy chán ghét.
Cô chăm chăm nhìn ông ngoại bị đẩy đi, nhưng lại vẫn không rơi giọt nước mắt nào.
Căn nhà của ông trở thành vấn đề lớn nhất sau khi ông ngoại đi, đủ thể loại người xấu xa cứ xuất hiện với lí do là quan hệ họ hàng thân thích, thế nhưng ông ngoại đã lập di chúc trước khi ông đi, nói rằng mọi thứ đều để lại cho Nhiêu Tĩnh thừa kế.
Năm đó Nhiêu Tĩnh 18 tuổi, đã có quyền thừa kế.
Ngôi nhà vẫn mang dáng vẻ như xưa, chỉ có điều đã thiếu mất dáng hình của ông ngoại, nhiều hơn một cái khung ảnh đen trắng của ông mà thôi.
Xong thất tuần của ông ngoại, người phụ nữ kia chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Nhiêu Tĩnh ngăn bà ta lại.
“Bà mang theo di ảnh của ông ngoại đi.”
“Con nói gì?” Bà ta lại nhíu mày hỏi cô.

“Mang theo di ảnh của ông ngoại đi, bà là con gái ông ấy.”
Nhưng bà ta vẫn cứ đi ra ngoài, “Mẹ không biết con đang nói cái gì.”
Nhiêu Tĩnh vẫn ngăn bà ấy lại, nhắc lại, “Bà là con gái ông ấy!”
Bà ta trừng mắt với cô, “Tránh ra!”
Nhiêu Tĩnh không tránh nên bà ta đẩy cô ra, tiếp tục đi, Nhiêu Tĩnh theo bà ta đến hành lang, nhìn dáng vẻ không thèm quay đầu của bà ta, cô đột nhiên nhấc chân đạp vào lưng bà ta lúc bà ta đang đi xuống cầu thang.
“A!”
Bà ta lăn từ trên tầng xuống, ngã gãy chân, nhiều chỗ bị gãy xương.
Nhiêu Tĩnh nhìn bà ta gục xuống cầu thang rên rỉ trong đau đớn, nở nụ cười lạnh lùng như một con quỷ.
Cô không giúp bà ta gọi xe cứu thương, chỉ yên lặng đi về phòng, đóng cửa lại.
Cô một lần nữa trở lại trước di ảnh của ông ngoại, cần thận nâng lên từng chút một, xoa xoa, cô nhìn khuôn mặt ông ngoại đang cười hiền từ trong tấm ảnh, cô nói, “Bà ta không mang ông đi, con mang, sau này con đi đâu, con sẽ mang ông theo đó.”
Cô xoa đi xoa lại khung ảnh rất lâu, đến mức bên trên khung ảnh thủy tinh hiện đầy nước mắt.
Sau này cô thi đỗ vào Đại học Kinh tế Tài chính với số điểm rất cao, trong bốn năm đại học cô vừa học vừa làm, thành tích xuất sắc, năm nào cũng lấy được học bổng quốc gia.
Thời gian rảnh cô đi dạy kèm cho học sinh cấp hai, mặc dù ở đại học cô hơi gầy gò một chút, nhưng cô vốn đã rất xinh đẹp.
Gia đình các em nhờ cô dạy kèm cơ bản hiểu được hoàn cảnh của cô ấy, có lần dạy kèm khá muộn, bên kia muốn mời cô ở lại ăn cơm nhưng cô từ chối, lúc đi thì trời lại đổ mưa, anh chủ nhà đó nói muốn lái xe đưa cô về.
Lúc đưa cô đến cổng trường học, Nhiêu Tĩnh vừa cảm ơn muốn xuống xe thì nhận ra cửa xe đã bị khóa mất.
Người đàn ông kia móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, quan sát cô, ánh mắt sâu sa ẩn ý, anh ta nói, “Cô làm gia sư mấy người?”
“Bốn người.”
“Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Mấy nghìn tệ.”
Người đàn ông cười cười, nhả khói vào mặt cô, “Nhiêu Tĩnh, em muốn tiền tôi có thể cho em, chỉ cần em đi theo tôi.”
Nhiêu Tĩnh cũng cười cười, “Thứ lỗi, tôi không bán mình.”
Người đàn ông híp mắt, “Cái xã hội này, phụ nữ kiểu gì cũng phải dựa vào đàn ông, em theo tôi, không cần lo ăn lo mặc, sau này tốt nghiệp cũng không cần đi làm, tôi nuôi em.”
Nhiêu Tĩnh trực tiếp cầm lấy bao thuốc của anh ta, lấy ra một điếu từ bên trong, cô ngậm trong miệng ra hiệu cho người đàn ông châm lửa cho cô.
Người đàn ông có chút bất ngờ, vừa nhíu mày vừa châm lửa cho cô.
Cô hít một hơi rồi nhả khói vào mặt người đàn ông, “Cũng được đó, nhưng mà tôi không làm tiểu tam, anh muốn cặp với tôi cũng được, thế thì li hôn với vợ anh đi.”
Hơi thở cô vô cùng tao nhã, đôi mắt quyến rũ của cô khiến anh ta ngứa ngáy khó chịu trong lòng, anh ta nắm lấy tay cô nói, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ li hôn, nhưng…”
Nhiêu Tĩnh che miệng anh ta, tiến tới nhìn chăm chú anh ta, “Chữ “nhưng” này nói ra thật khó nghe.” Cô cười cười, vô cùng dễ thương, “Đợi đến lúc nào anh li hôn, rồi tới tìm tôi.” Nói xong, cô hôn lên tay đang che miệng anh ta.
Ngay lúc đó, cô làm cho người đàn ông gần như bị mê hoặc, anh ta ôm lấy cô muốn hôn, nhưng lại bị cô nhanh tay chặn lấy môi anh ta.
Cô chạm vào yết hầu anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười, “Đừng phá vỡ luật chơi.”
Hành động này làm cho người đàn ông như mất hồn, anh ta nuốt nước miếng, kìm lại ham muốn, mau chóng cho cô xuống xe.
Trước khi đi cô còn cười lại với anh ta, người đàn ông hoàn toàn bị mê đắm.
Anh ta nhìn theo bóng lưng cô, tự mình giải quyết chuyện đó trong xe.
Trong đầu đầy những dáng vẻ mê người của Nhiêu Tĩnh.
“Bé con dâm đãng, anh đây sẽ cho em khóc lóc cầu xin anh sớm thôi.” Anh ta tự lẩm bẩm khi đã giải quyết xong.
Nhiêu Tĩnh trở về kí túc xá thì rửa tay ba lần liền, người toàn mùi khói thuốc với mùi nước hoa đàn ông, cô chỉ thấy thật kinh tởm.
Nhưng cô lại rất biết cách lợi dụng khuôn mặt của mình.
Nhìn bản thân trong gương càng ngày càng xinh đẹp, cô cười như một đóa hồng xinh đẹp nở rộ vào ban đêm, đẹp nhưng toàn thân gai góc.
Người đàn ông kia thực sự rất để ý tới cô, vừa cho cô tiền tiêu vặt vừa mua túi mua quần áo cho cô, Nhiêu Tĩnh trêu chọc anh ta đến mức anh ta bị xoay vòng vòng, trêu anh ta mỗi lần đều rạo rực như lửa đốt cháy toàn bộ cơ thể, nhưng lại hết lần này tới lần khác không cho anh ta nếm quả ngọt, chính là muốn thách thức anh ta.

Có lần Nhiêu Tĩnh cố ý mặc một chiếc áo rộng, lúc xuống xe vờ bị rơi túi, sau đó cúi xuống nhặt lên, hôm đó cô mặc nội y ren, lúc cô cúi người, cổ áo rộng trễ xuống, anh ta nhìn không chớp mắt.
Lúc anh ta định tháo dây an toàn nhào tới thì Nhiêu Tĩnh cười một cái mê người rồi đóng cửa xe lại.
Lúc này, người đàn ông càng thêm điên cuồng, thậm chí còn đồng ý đóng tiền học phí cho cô, mà thời gian đó, Nhiêu Tĩnh cũng thực sự rất cần tiền, cô dùng cách mà không được xã hội công nhận này để “lừa tiền”, không quan trọng, cái gì mà giá trị quan đúng đắn, đối với cô chẳng là cái thá gì, chỉ cần có thể cho cô tiếp tục đi học là được, cô không quan tâm dùng cách thức gì.
Cho đến một ngày người đàn ông kia không thể kìm nén được nữa, Nhiêu Tĩnh ở nhà anh ta dạy bọn trẻ học thêm, nhân lúc cô đi vệ sinh đã khéo léo đóng cửa lại, ôm lấy Nhiêu Tĩnh muốn hôn.
Nhiêu Tĩnh nhìn bộ dạng gấp gáp của anh ta, cố ý ngồi trên bồn rửa tay dẫn anh ta đi qua.
“Đồ yêu tinh bé nhỏ!” Người đàn ông thật sự nghẹn thở, lao đến với đôi mắt đỏ ngầu, như một con sói đói, anh ta cho tay luôn vào bên trong áo của Nhiêu Tĩnh, sờ soạng thẳng một đường lên trên, vừa định chạm vào nơi mà anh ta vẫn mong muốn.
“Choang–” một tiếng, Nhiêu Tĩnh làm đổ một chai SK2 của chị chủ.
“Làm sao thế?” Giọng của chị chủ truyền đến ngay lập tức.
Người đàn ông giật mình, Nhiêu Tĩnh định nói thì đã bị anh ta bịt miệng lại, anh ta sợ vợ anh ta đến, mặt xám xịt đi ra khỏi nhà vệ sinh trước.
Nhiêu Tĩnh một mình ở trong nhà vệ sinh chỉnh lại quần áo, nhìn bình SK2 kia bị vỡ, rồi lấy khăn giấy ở trên bồn rửa mặt lau đi lau lại đôi môi của mình.
Dù chỉ bị tay anh ta chạm vào, cô cũng đều cảm thấy bẩn thỉu, đồ đàn ông xấu xa.
Về sau chị chủ có vẻ đã nhận ra điều gì đó nên đuổi việc cô, cô lấy tiền lương rời đi.
Chẳng qua tính chiếm hữu của đàn ông và tâm lí càng không đạt được càng thêm ham muốn, dù cho cô không còn đi dạy thêm, người đàn ông vẫn còn hết lần này lần khác đến quấy rầy cô.
Nhưng lúc đó cô đang phỏng vấn để xin việc vào ngân hàng, không có sức mà để ý tới anh ta, cho đến một hôm cô bị anh ta chặn ở cửa nam của trường.
“Nhiêu Tĩnh, tôi li hôn rồi.” Anh ta nói với cô.
Nhiêu Tĩnh như không nghe thấy gì tiếp tục đi về phía trước, bị anh ta kéo lại.
“Em đã nói rồi mà, chỉ cần tôi li hôn…”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Nhiêu Tĩnh ngắt lời anh ta.
Người đàn ông cười, “Đừng có chơi trò trở mặt không nhận người thế chứ, dù gì tôi cũng chi cho em nhiều tiền như vậy, có phải em muốn trốn nợ không Nhiêu Tĩnh?”
Nhiêu Tĩnh cũng cười, “Trốn nợ? Trốn nợ gì cơ? Là anh tự nguyện đưa tiền cho tôi tiêu, tôi đâu có xin anh?”
Người đàn ông bóp chặt lấy tay cô, “Con mẹ nó, cô chơi tôi đấy à?”
Sức lực của Nhiêu Tĩnh không so được với anh ta, cô cảnh cáo, “Bỏ tôi ra, nếu không anh nhất định sẽ phải hối hận.”
Người đàn ông muốn kéo tay cô đi, “Hôm nay tôi sẽ để cho cô hối hận trước! Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, thậm chí còn chưa được chạm vào cô, cô thật sự nghĩ mình là nữ thần à?”
Nhiêu Tĩnh bị anh ta kéo đi một đoạn, cũng không vùng vẫy, chỉ đột nhiên hét lên.
Âm thanh khản cổ, cắt ngang bầu trời.
Người đàn ông cũng bị cô làm cho giật mình.
Còn chưa kịp phản ứng, sinh viên từ tứ phía đã đổ về.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, anh ta nhìn thấy Nhiêu Tĩnh cười lạnh lùng.
“Ngu ngốc, không ai dạy anh đừng động tay động chân với nữ sinh ở trong trường học à?”
Nói xong, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nước mắt nói có là có, cả người còn đang run rẩy.
“Làm sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy?” Các sinh viên đồng thanh hỏi.
Nhiêu Tĩnh chỉ vào người đàn ông nói, “Anh, anh ta là tên yêu râu xanh, cứ đi theo tôi, đột nhiên gọi tôi lại rồi làm mấy hành động dơ bẩn, sau đó… sau đó…” Cô không nói nữa, che mặt khóc thút thít.
Người đàn ông sợ ngây người, anh ta chỉ vào cô, “Con mẹ nó đừng có nói linh tinh! Tôi không phải!”
Nhưng anh ta chưa kịp nói gì đã bị mấy bạn nam sinh hành hiệp trượng nghĩa lao lên đấm túi bụi.
Anh ta suýt nữa phải vào đồn công an vì việc này.
Về sau Nhiêu Tĩnh đổi luôn số điện thoại, không lâu sau cô cũng nhận được thông báo phỏng vấn từ DR, cô không ở lại thành phố A nơi mà ai cũng muốn ở nữa, mà chọn đến thành phố C, một thành phố hạng hai để sống.
Cô muốn ở một nơi xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới, thay vì ở lại một thành phố lớn toàn người tài, chẳng bằng đến một thành phố nhỏ thích hợp để sống và làm một người nổi bật giữa những người thường.
Thế rồi cô đến chi nhánh ngân hàng DR ở thành phố C.
Lúc mà cô lần đầu tiên đến tòa nhà DR ngước nhìn lên, cô đã biết rằng bắt đầu từ đây, cuộc đời cô sẽ bước sang một trang mới…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.