Cuối quý 3 vì để tăng tiền gửi cho bộ phận, Kỷ Dục Hằng cho lệnh xuống, Nhiêu Tĩnh nhận nhiệm vụ tiếp nhận hoạt động kinh doanh chính phủ, bận chết đi được, ngày cuối tháng hôm đó chạy tới chạy lui, chỉ thiếu nước mang giường xếp tới ngủ tại ngân hàng luôn.
Có một bạn học đại học hỏi cô Quốc khánh được nghỉ có muốn đi đâu chơi không, cô nghĩ Quốc khánh cũng không có việc gì, gần đây tăng ca bận tối tăm mặt mũi, cô cảm thấy thả lỏng đi chơi đâu đó chút cũng tốt, nên cô đồng ý đi.
Bạn học hỏi cô đi Quế Lâm bao giờ chưa.
Nhiêu Tĩnh trả lời là chưa đi lần nào, tới đó chơi cũng được.
Bạn học lại hỏi cô đi tự túc hay là đi theo đoàn du lịch.
Bạn học: [Nếu là đi tự túc thì mấy chuyện này tớ không rành lắm.]
Nói vậy có nghĩa là, chuyện cần chiến lược như vậy, các chị em giao hết cho cô đấy.
Nhưng mà Nhiêu Tĩnh là ai chứ, không nói đến việc bận đến nỗi thời gian uống nước còn không có, dù cho có thời gian thì cô cũng lười làm mấy chuyện này.
Thế là cô nhanh chóng trả lời.
[Vậy thì đi theo đoàn đi.]
Bạn học chỉ có thể trả lời: [Được thôi.]
Nhiêu Tĩnh không nói hai lời trực tiếp chuyển cho bạn học mười nghìn tệ.
Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [Cậu toàn quyền phụ trách.]
Bạn học: […Bà chị à, đi Quế Lâm không cần đến mười nghìn tệ, DR các cậu đều lắm tiền như vậy sao? DR là của nhà cậu, tiền là cậu tùy ý tiêu à?”
Mời bạn Tĩnh Tĩnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172838/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.