Đồ Tiểu Ninh về đến nhà thì trời đã tối, ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời, màu đỏ cam rực đến mức như muốn thiêu cháy bầu trời, giống như trái tim cô rạo rực không ngừng.
Cũng không thu dọn hành lý, cô lặng lẽ ngồi trong phòng khách kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi có tiếng cửa mở, anh đã về.
Kỷ Dục Hằng vừa bước vào phòng, cô đã chạy đến ôm chặt lấy anh.
Anh ôm cô hỏi, “Đói chưa?”
Cô không nói gì, giống như một con gấu túi cứ ôm chặt lấy anh, anh ôm cô vào lòng một lúc, sau đó xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô, “Ngoan, anh đi nấu cơm.”
Cô khóa chặt cổ anh, vùi đầu vào vai anh, “Không cần nấu, em muốn ra ngoài ăn.”
“Em muốn ăn gì?”
“Tôm hùm đất.”
“Cái đó không sạch sẽ đâu.”
“Nhưng em muốn ăn.”
“Không được.”
“Chụt~~”
“Hôn cũng vô dụng.”
“Chụt, chụt…”
“Anh nói rồi, không tác dụng”
“Chụt, chụt, chụt ~~”
“……Chỉ ăn một lần này thôi, lần này thôi nhé.”
Đồ Tiểu Ninh đưa anh đến nhà hàng tôm hùm đất ở khu trường đại học mà cô thường hay đến, hai người lên tầng hai.
Đồ Tiểu Ninh kéo anh ngồi xuống: “Yên tâm đi, ở đây vừa sạch sẽ vừa vệ sinh, hồi còn là sinh viên năm nào cũng đến đây ăn, chưa bao giờ bị tiêu chảy.”
Phục vụ mang menu tới, “Bây giờ gọi 2,5kg sẽ được tặng 0,5kg.”
“Vậy thì gọi trước 2,5kg đi. Tỏi băm với thập tam hương mỗi thứ một nửa.”
Kỷ Dục Hằng nhìn cô: “Anh không ăn, gọi nhiều như vậy em ăn nổi không?”
“Ăn nổi chứ, đây là em còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172802/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.