Chương trước
Chương sau
Thứ 2 đầu tuần, Đồ Tiểu Ninh bị Triệu Phương Cương giữ lại trong phòng trà.
“Em với cái người em đi xem mắt kia tiến tới rồi à?” Triệu Phương Cương thấy không có người rồi mới hỏi.
Đầu Đồ Tiểu Ninh ngơ ngơ không hiểu gì, “Hả?”
“Nếu không thì sao ban đêm người ta có thể nghe điện thoại của em được?”
“Hả?”
Triệu Phương Cương gõ nhẹ đầu cô, “Hả cái gì mà hả? Còn giả ngốc với anh, bạn học của anh nói tối thứ 7 vốn định hẹn em đi xem hội đèn lồng bên sông, lúc gọi cho em thì là một người đàn ông nghe máy.” Triệu Phương Cương nheo mắt rung rung chân, “Đừng nói với anh là bố em nghe máy nhé?”
Đồ Tiểu Ninh ngẩn người, tối thứ 7 đó không phải là ngày cô về thị trấn tổ chức tiệc rượu hay sao? Có đàn ông nghe máy? Lẽ nào là Kỷ Dục Hằng nghe?
Triệu Phương Cương trầm tư một hồi, đóng cửa lại, chậm rãi hỏi, “Tiểu Đồ, em không phải là, đã ở chung với người ta rồi đấy chứ?”
Đồ Tiểu Ninh đang rót nước, cúi đầu rồi phủ nhận, Triệu Phương Cương cũng biểu thị thông cảm.
Đồ Tiểu Ninh dùng muỗng khuấy cốc, nói ra nỗi khổ từ tận đáy lòng, “Anh Tiểu Triệu, tại sao anh lại nhiệt tình giúp em tìm bạn trai vậy?”
Triệu Phương Cương từ trong bao rút ra một điếu thuốc, vì không phải là chỗ có thể hút thuốc nên chỉ có thể cầm trên tay, ánh mắt nhìn cô đầy thâm ý, “Em ý, em thích hợp làm vợ.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy bình luận như thế, “Em á? Tại sao?”
“Em muốn nghe lời thật lòng?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu.
Triệu Phương Cương dựa lên cánh cửa, “Đối với đàn ông thì yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, yêu đương sẽ chỉ cần tìm mấy cô ngực to mông to gợi cảm, nhưng tìm vợ sẽ chỉ tìm những người nhan sắc vừa xinh đẹp lại còn sạch sẽ như em, tâm tư em đơn thuần, không quá nhiều dục vọng, không gây phiền phức cho đàn ông lại dễ kiểm soát, không còn gì thích hợp hơn để cưới về làm vợ.”
Tuy bản thân Đồ Tiểu Ninh cũng hiểu rõ đạo lí này, nhưng nghe người khác nói thẳng ra sự thật này thì trong lòng vẫn trầm tư, thật ra lúc đầu Kỷ Dục Hằng cũng nói cô như vậy.
Vừa về đến bộ phận, Triệu Phương Cương đã bị Kỷ Dục Hằng gọi vào phòng làm việc.
Đồ Tiểu Ninh về chỗ làm việc xem lại wechat, quả nhiên hôm thứ 7 bạn học của Triệu Phương Cương đã gọi cho cô hai cuộc, một cuộc thì bị từ chối, một cuộc thì nghe nhưng chỉ có 2 phút.
Cô không nhịn được nhìn về phía phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng, Triệu Phương Cương đã đứng ở bên trong.
“Lão đại.”
“Anh đi lấy xe đi.”
“Được, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Nhà tang lễ.”
Không chỉ Triệu Phương Cương sững sờ, mọi người bên ngoài cũng ngây người. Kỷ Dục Hằng đứng dậy phủi bộ Tây Âu, “Cha của sếp Lâm mới qua đời tối qua.”
Triệu Phương Cương lập tức phản ứng lại, “Tôi sẽ đi lấy xe ngay.”
“Đợi đã.” Kỷ Dục Hằng lại gọi anh ấy lại.
“Hả?”
“Anh tìm một tiệm hoa đặt 2 vòng hoa, một cái ghi tên bộ phận mình, một cái ghi tên của nhà doanh nghiệp tín dụng thẻ lần trước.”
Triệu Phương Cương nhìn người đàn ông trước mặt, với sự điềm tĩnh quá mức này thì đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, thật đáng sợ, lúc này còn có thể nghĩ đến trường hợp này, cảnh giới đẳng cấp này đúng là không phải người nào cũng có thể làm được.
Đợi sau khi anh ấy đi, nhân lúc Đường Vũ Hủy không có mặt ở đây, Nhiêu Tĩnh thở dài, “Nhìn thấy chưa? Vừa trọn vẹn nghĩa tình, đồng thời còn mượn cớ thúc đẩy nghiệp vụ của bộ phận, dù cho là một phần vạn cơ hội thôi cũng không bỏ lỡ, đây mới là thủ đoạn.”
Hứa Phùng Sinh cũng nhìn qua, “Nước đi này của lão đại cũng đỉnh quá rồi.”
“Đỉnh, quá đỉnh.” Nhiêu Tĩnh cũng phối hợp lắc đầu, “Thành trì này quá thâm sâu khó lường, tôi thấy nếu cô nào mà theo lão đại, có khi đến lúc bị bán đi rồi mà vẫn còn tươi cười đếm tiền giúp cậu ấy đấy.”
Cốc nước trên bàn Đồ Tiểu Ninh bị đổ, Nhiêu Tĩnh đứng lên nhìn thấy cả bàn cô đều là nước, tài liệu bị ngấm nước thì vội vàng rút giấy lau.
“Em cẩn thận vào chứ.” Nhiêu Tĩnh huých vai.
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu nói với cô, “Em bị trượt tay.”
Quả nhiên chưa được mấy hôm Triệu Phương Cương đã thành công vượt qua sự chấp thuận tín dụng của công ty niêm yết đó, tất cả mọi người của bộ phận đều cảm thấy chiêu giúp công ty tặng hoa trong đám tang này vừa cao tay lại vừa tuyệt vời, lúc đó là lúc mà con người ta yếu đuối nhất, cách làm lúc đấy của anh càng cho phó tổng Lâm thể diện, lại khiến ông ấy nhớ như in công ty này, sau chuyện này nghiễm nhiên là sẽ phê duyệt. Mà chuyện này càng khiến Triệu Phương Cương càng thêm phần nào kính trọng Kỷ Dục Hằng.
Đồng thời hai khách hàng mới của Đồ Tiểu Ninh cũng có tiến triển thuận lợi, bởi vì tố chất của công ty khá ổn, cô cũng tìm lại được tự tin cho mình, có được kinh nghiệm tiếp thị, thì cũng có thêm phương hướng, công việc tiến triển đâu vào đấy, bận luôn chân luôn tay.
Hôm đấy cô đang bận, Nhậm Đình Đình nhẹ nhàng chạy lại vào cạnh bàn làm việc của cô.
“Chị Tiểu Đồ.”
“Ơi.”
“Chị có bánh mì không?”
Cô dừng tay, “Em muốn ăn bánh mì à?”
Tiểu cô nương có chút ngại ngùng, “Không phải, là cái kia.”

Đồ Tiểu Ninh không hiểu, Nhậm Đình Đình ghé sát vào tai cô, “Băng vệ sinh.”
Đồ Tiểu Ninh giật mình, hạ thấp giọng, “Em đến cái đó rồi à?”
Nhậm Đình Đình gật đầu, “Tự nhiên đến, em không có chuẩn bị.”
Đồ Tiểu Ninh tiện mở ngăn kéo, lấy ra túi của mình, “Em lấy dùng trước đi.”
Nhậm Đình Đình nhận lấy, cười ngọt ngào với cô, “Cảm ơn chị Tiểu Đồ.”
“Không cần khách sáo.”
Nhìn Nhậm Đình Đình cầm đồ đi về phía nhà vệ sinh, cô đột nhiên ý thức được chu kỳ của mình đã đến chậm vài hôm, tuy nhiên trước kia cũng không hay đúng ngày, một khi đầu óc căng thẳng hay là có chuyện gì thì sẽ rối loạn nội tiết tố, cũng có vài lần chu kỳ đến muộn một tuần rồi, có vẻ gần đây công việc bận rộn nên vậy, không để tâm lắm, cô tiếp tục cắm đầu làm việc.
Nhưng đến trễ 20 ngày cô bắt đã đầu cảm thấy có chút hoang mang, cô nghĩ kĩ lại, hồi đi Bali vào kì nghỉ Quốc khánh, có hai lần họ không dùng biện pháp an toàn, cái đêm lờ mờ thác loạn đó nếu thật sự mang thai thì thời gian cũng xấp xỉ, mặc dù anh đã nói là không có khả năng, nhưng làm gì có chuyện tuyệt đối như vậy, nếu không báo đài làm sao lại có chuyện đưa tin nhiều người dùng biện pháp an toàn vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô rũ mắt, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để làm mẹ, trong khi bọn họ bàn chuyện có con còn cho rằng bây giờ vẫn còn khá sớm, nếu lúc này có con thì sẽ làm loạn tất cả kế hoạch của cô, hơn nữa cô cũng không biết anh muốn có con hay không, càng nghĩ càng loạn, cô trốn trong nhà vệ sinh tìm trên mạng biểu hiện của đầu thai kỳ, có người nói thời kì đầu sẽ có phản ứng, có người lại nói không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là chu kỳ đến trễ, cô cầm điện thoại trốn trong nhà vệ sinh, lần đầu gặp phải chuyện như vậy trong lòng vô cùng bồn chồn khó chịu, nếu không phải đang trong thời gian làm việc, cô đã đến hiệu thuốc mua que thử rồi, nhưng cô lại sợ đặt chân vào hiệu thuốc, bởi vì cô sợ một khi đã xác nhận là có thì cô sẽ rơi vào vực thẳm.
Tim vẫn đang đập thình thịch, cô nắm điện thoại một lúc lại mở khóa, sau đó không tự chủ được tìm kiếm hai từ “phá thai.”
Trong phút chốc một loạt quảng cáo các bác sĩ hiện ra, cô tùy ý bấm vào xem hai cái thì bị ánh đèn của màn hình điện thoại chiếu lóa mắt.
“Cộc, cộc.” Đột nhiên có người gõ cửa phòng vệ sinh, Đồ Tiểu Ninh bị dọa một phen, điện thoại trên tay rơi trên mặt đất.
Ngoài cửa có đồng nghiệp đang gọi, “Trời ơi gấp lắm rồi, hôm nay nhà vệ sinh chật kín người, người ở trong tự giác chút đi, bên ngoài đang xếp hàng đây này.”
Đồ Tiểu Ninh nhặt điện thoại lên, kiểm tra xem màn hình điện thoại không có vấn đề gì mới mở cửa đi ra.
Cô quay lại chỗ của mình, Kỷ Dục Hằng đang ngồi trong phòng làm việc cũng vừa hay ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, anh lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, dường như chỉ cần ở DR thì giữa hai người vẫn bị ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt.
Đồ Tiểu Ninh ngồi xuống, trong lúc làm việc không được để tình cảm cá nhân lấn át, lấy lại tâm trạng ổn định, cô tập trung nhìn lên màn hình máy tính.
Chỉ là không lâu sau điện thoại lại sáng lên, nhìn thấy là số lạ gọi đến.
Do phản ứng nghề nghiệp, cô sợ là điện thoại của công ty nào đó nên rất nhanh đã bấm nghe, nhưng điện thoại không biết có phải vừa nãy bị rơi trong nhà WC hay không mà không hề nghe thấy tiếng của đối phương, cô bật thử loa ngoài ra xem sau đó giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên, “Xin chào, đây là bệnh viện bệnh viện sản khoa xxx, xin hỏi là cô muốn phá thai phải không?”
Trong phút chốc cả phòng làm việc lặng ngắt như tờ, thời gian dường như ngừng lại.
Đồ Tiểu Ninh lập tức tắt điện thoại, Nhiêu Tĩnh là người đứng dậy đầu tiên, biểu cảm của cô ấu có hơi chút ngạc nhiên, “Đồ Tiểu Ninh, em?”
“Không có.” Đồ Tiểu Ninh lập tức phủ nhận, tim đập loạn xạ, cô cũng không biết tại sao bệnh viện lại gọi cho cô.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô hoảng loạn, trong khoảnh khắc ấy không hề muốn ở lại văn phòng một giây phút nào, nhanh chóng cầm túi nói, “Em có hẹn với doanh nghiệp đàm phán nghiệp vụ, em đi ra ngoài một chuyến.” Sau đó cô tức tốc rời khỏi.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, cô vẫn cảm thấy tất cả như một trò đùa, đầu óc cô rối bời, hai mắt vô hồn, cả người ngẩn ngơ nhìn một góc của hầm để xe. Không biết bản thân nên đi đâu và có thể đi đâu.
Điện thoại lại sáng lên, lại là số lạ.
Cô cau mày nhấn nghe.
“Xin chào, đây là bệnh viện phụ sản xx, xin hỏi là bạn muốn phá thai sao?”
Cô hận không thể vứt quách cái điện thoại đi, “Không có.”
“Cô đừng ngại, chúng tôi thấy cô ghé thăm trang bìa của bệnh viện chúng tôi nên mới liên hệ với cô, cô thời kỳ đầu mấy tháng rồi?”
Tay cô run run, “Tôi đã bảo không có rồi.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy giọng cô ta có chút chối tai nên lập tức tắt điện thoại.
Sau đó lại có thêm một số lạ gọi đến nhưng cô không nghe, ngực phập phồng, đầu cũng đau nhức.
Yên tĩnh một lúc, điện thoại lại sáng, cô cứ tưởng vẫn là bệnh viện kia nên không để ý, nhưng ánh đèn led vẫn sáng đều, cô nhìn một cái, số gọi đến là anh.
Cô nhắm mắt, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Em đang ở đâu?” Giọng anh vẫn bình thản như thường ngày không nghe ra có bất kì vui buồn nào cả.
“Hầm để xe.”
“Ở yên đó đừng đi đâu cả.”
Đồ Tiểu Ninh bỏ điện thoại xuống, nằm bò trên vô lăng, vẫn lo sợ như trước.
Một lúc sau bóng dáng của Kỷ Dục Hằng xuất hiện trong hầm để xe, anh nhanh chóng tìm ra xe cô, mở cửa ghế phụ lái nhưng vì xe khóa nên anh không mở được.
Nhìn cô gục đầu trên vô lăng, anh giơ tay gõ cửa xe. Đồ Tiểu Ninh nghe tiếng gõ cửa ngước đầu lên mới biết là anh đến, mang theo một trận gió khiến cô cảm thấy mát mẻ, trong chốc lát cô cảm thấy có một loại cảm giác tội lỗi, giống như hai người họ đang lén lút.
Anh không lập tức nói mà ngồi im lặng một lúc.
“Em đến muộn bao lâu rồi?” Một lúc sau cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
“Sắp 20 ngày.”
“Thử qua chưa?’

“Vẫn chưa.”
Cô vẫn cúi đầu, chỉ nghe thấy anh nói, “Chưa thử em đã đi tìm phá thai?”
“Em không biết thời đại công nghệ kỹ thuật bây giờ đã tiến triển đến mức em mới chỉ lướt qua trang của họ mà họ đã có được số điện thoại của em.”
“Anh hỏi không phải cái này.” Kỷ Dục Hằng hạ thấp giọng.
Đồ Tiểu Ninh trong lòng cũng trầm tư vài phút, “Em trước mắt chưa thể có con, nếu có con lại phải xin nghỉ phép, đã nghỉ phép thì tất cả mọi nỗ lực của em sẽ thành công cốc, hơn nữa em còn chưa thành nhân viên chính thức, chưa thành nhân viên chính thức mà có thai rồi mọi người sẽ nghĩ em sao? Nhân sự sẽ không xem xét để một người phụ nữ mang thai tiếp tục làm đâu, đến lúc đó em lại phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, nói thì dễ nhưng rất nhanh sẽ có người thay thế em, em đã ở DR 3 năm rồi, 3 năm rồi lại 3 năm, em còn bao nhiêu cái 3 năm nữa, em không có nhiều cái 3 năm như vậy.”
Cô không thể để trong lúc công việc đang tiến triển tốt lại bị chuyện ngoài ý muốn làm rối loạn.
“Em cảm thấy chuyện chuyển thành nhân viên chính thức còn quan trọng hơn con chúng ta sao?” Kỷ Dục Hằng hỏi, ánh mắt dường như đang nhìn cô.
Đồ Tiểu Ninh nhìn về phía trước, “Tạm thời thì bây giờ là vậy.”
Anh không nói thêm nữa, tim Đồ Tiểu Ninh vẫn còn run.
“Nếu hôm nay không có cuộc gọi đến, thì có phải em cũng không định nói cho anh biết?” Qua một hồi giọng anh lại vang lên.
“Anh mỗi ngày đều bận như vậy, xa giao nhiều như vậy, tan làm số lần chúng ta gặp mặt nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh có trí nhớ tốt hơn em, lẽ nào anh không nhớ nổi?”
“Đồ Tiểu Ninh, chúng ta là vợ chồng.” Anh lại nhắc cô chuyện này.
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh, “Em biết chúng ta là vợ chồng, em rõ chuyện này hơn bất cứ ai, nhưng anh xem chúng ta có điểm nào giống vợ chồng hay chưa? Có vợ chồng nào mà đến nói chuyện còn phải lén la lén lút như chúng ta không?”
Cảm xúc bộc phát nhất thời đan xen trong lòng khiến cô có chút mất kiểm soát.
Anh im lặng.
“Anh xem, anh cũng đang ngầm thừa nhận đây là không bình thường, xem ra quy định ở DR không cho phép vợ chồng chung đơn vị là có nguyên do, mỗi ngày đều phải nhìn em dưới mũi, lại muốn diễn kịch, anh chắc cũng khá mệt nhỉ.” Cô muốn xả hết nỗi lòng.
“Em đừng kéo câu chuyện đi xa như thế, công việc là công việc, việc tư là việc tư.” Giọng anh dường như hạ xuống, lại đang nhắc nhở.
“Em tách rời rồi đấy, Kỷ tổng, bây giờ là thời gian làm việc của anh, anh đòi lên xe em làm gì?” Lần này đến lượt cô nhắc nhở anh.
Hai người ngồi đối mặt nhau, hầm để xe quá tối, cô lúc đó không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy anh vẫn nhìn cô nghi hoặc.
Bất ngờ điện thoại anh reo lên, đánh bay sự yên tĩnh, nặng nề trong xe, anh trực tiếp tắt điện thoại, vừa định nói điện thoại lại reo lên, vừa nhìn thì thấy là Tổng giám đốc gọi đến.
Đồ Tiểu Ninh rời mắt, thấy anh nghe điện thoại và thay đổi giọng khác xa lúc nãy.
Đây là sự khác biệt giữa cô và anh, cô không thể giống như anh làm như không có chuyện gì xảy ra được.
“Tối nay anh phải cùng sếp tới chi nhánh tổng ở thành phố, tạm thời chưa biết ngày về.” Anh cúp điện thoại xong thì nói.
Đồ Tiểu Ninh nhìn ra cửa sổ không nói gì.
Anh lại trầm lặng một lúc sau mới lên tiếng, “Mấy ngày tới, em cứ suy nghĩ cho kĩ, bất luận mọi chuyện ra sao, đợi anh về rồi tính.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn không phản ứng.
Anh mở cửa xe, nhưng không vội bước xuống, “Cuộc gọi hôm nay cả bộ phận đều nghe thấy rồi.”
“Em tự biết xử lý, tuyệt đối không liên quan đến anh.” Đồ Tiểu Ninh ngắt ngang lời anh.
Anh muốn nói gì đó lại bị tiếng điện thoại cắt ngang.
Đồ Tiểu Ninh bị tiếng điện thoại làm cho càng rối, thở dài nói, “Anh vẫn nên đi làm việc của anh đi.” Sau đó lại bổ sung thêm, “Kỷ tổng.”
Kỷ Dục Hằng nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn đi xuống nghe điện thoại, sau đó đi khuất dần trong tầm nhìn của cô.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, nếu không phải cái mùi bạc hà vẫn còn vương vấn trong xe, thì có cảm tưởng như chưa từng có ai đến đây.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy rất mệt, trước giờ chưa từng mệt như vậy.
Cô cũng không muốn quay lại bộ phận, đồng thời bấm gọi cho Lăng Duy Y.
“Ái chà, ít khách lại nhớ đến con người xa lạ này hả?” Lăng Duy Y bắt máy trong tích tắc.
Đồ Tiểu Ninh không muốn dài dòng đôi co với cô, “Mấy ngày tới cho tớ ở tạm nhà cậu.”
“Hả?” Lăng Duy Y ngạc nhiên, “Đến nhà tớ làm gì? Lại cãi nhau với chồng rồi à?”
Đồ Tiểu Ninh không nói gì.
Lăng Duy Y coi như cô ngầm thừa nhận rồi, “Đồ Tiểu Ninh cậu đang làm cái gì thế? Có ông chồng đẹp trai như thế mà cậu cũng nỡ cãi nhau à?”
Đồ Tiểu Ninh nắm chặt điện thoại, do dự chốc lát, cuối cùng cũng đành nói với cô ấy, “Lăng Duy Y, tớ có lẽ, chỉ là có lẽ thôi nha.”
“Cái gì? Nói mau, đừng có ngập ngừng?” Lăng Duy Y không kiên nhẫn.
“Có lẽ tớ có thai rồi.”
“Vãi~~~~.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.