“Chị là trưởng phòng, lại là nhân viên kỳ cựu của bộ phận. Tính theo tuổi tác và thâm niên, anh ấy còn phải gọi chị là tiền bối. Cho nên nếu chị không phục hoặc suy nghĩ cẩn thận hơn anh ấy, thì chị sẽ là một mối đe dọa đối với anh ấy.” Nhiêu Tĩnh cười và vuốt ve mái tóc dài lộn xộn của mình, “Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì chị có lẽ không phải là đối thủ của anh ấy.”
Đồ Tiểu Ninh trầm ngâm lắng nghe, cô nghĩ chắc là do Nhiêu Tĩnh đang suy nghĩ hơi quá, hay là Kỷ Dục Hằng lại thực sự đúng như cô ấy nói.
Nhiêu Tĩnh ném tàn thuốc vào thùng rác, “Trong một bộ phận chỉ có thể tồn tại một kẻ mạnh, Kỷ Dục Hằng bây giờ có thể ngồi vững chiếc ghế tổng giám đốc rồi.”
Đồ Tiểu Ninh không hiểu ý của cô lắm, Nhiêu Tĩnh nhìn thấy có vài bóng người trong phòng kính, bèn quay người đi về phòng, “Anh ấy không phải là dạng vừa đâu, em làm việc dưới trướng anh ấy thì phải cẩn thận. Nếu không, một đứa ngây thơ như em, bị lừa rồi cũng không biết là mình đã bị lừa.” Quay lại nhìn cô, Nhiêu Tĩnh tưởng mình lại hù dọa cô nữa rồi, “Đi thôi, em còn nhỏ lắm, có cho em thêm mấy năm nữa thì em cũng không có cơ hội đọ sức với anh ấy đâu.”
Đồ Tiểu Ninh đi theo sau cô, cô nghĩ bộ mình tệ đến vậy sao?
Những vị khách đều không lớn tuổi lắm, người ngồi ở ghế chính là Chủ nhiệm phòng thương mại chính phủ, anh ta còn là bạn hồi đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-phong-an-hon/1172723/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.