Editor: Chúi Ú
“Vì sao lúc ở nhà, em luôn mặc đồ đồng phục học sinh vậy?”
Một buổi tối nọ, sau khi bài tập thể dục nhịp điệu kết thúc, Cố Hi vòng tay ôm lấy thanh niên trên trán vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, khẽ cắn / lỗ tai cậu hỏi: “Em thích cảm giác được làm học sinh đến vậy sao?”
“Thật ra…… Không phải.” Lâm Hiểu Đông cố gắng bình tĩnh lại hơi thở của mình.
Cậu đỏ mặt, vươn tay, nâng khuôn mặt người đàn ông lên, cố ý thấp giọng hỏi: “Ngươi thích không?”
“Thích.”
Cố Hi nhìn chằm chằm ánh mắt dần dần tối đi của cậu, giọng nói hơi khàn.
“Chỉ cần ngươi thích thích là được, ta……”
Lâm Hiểu Đông còn muốn nói nữa, nhưng Cố Hi không cho cậu cơ hội này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hiểu Đông cả đêm mệt mỏi vẫn còn đang say giấc nồng, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt.
“Ai vậy? Mới sáng sớm……”
Lâm Hiểu Đông không kiên nhẫn mà lẩm bẩm, dụi dụi đôi mắt bước xuống giường.
Bởi vì quá buồn ngủ, cậu dứt khoát không thèm mang dép, cứ như vậy mà đi chân trần xuống dưới lầu.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy, người gõ cửa chính là Lâm Hạ Miên.
Lâm Hiểu Đông đứng ở cửa, giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười vui vẻ mà nhìn đứa em trai của mình: “Hạ Miên, ngươi về lúc nào vậy? Sao không gọi điện cho ta.”
Lâm Hạ Miên yên lặng nhìn hắn, đôi mắt chậm rãi đỏ.
Lâm Tiểu Đông: Haizz, lại là chiêu này.
“Anh,” quả nhiên, thiếu niên lại bắt đầu khóc nức nở chất vấn cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-sau-khi-chet-toan-bo-deu-hoa-tang/1150363/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.