Editor: Chúi Ú
Nhìn Trịnh Lập bị đưa lên xe cấp cứu, Lâm Hiểu Đông xoay người nhìn về phía giám đốc Hồ.
Cậu nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, ung dung cười, phất phất tay, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt, nếu một ngày nào đó ta bị đuổi ra ngoài, nhớ chừa lại một phòng của Vạn Tiêu để ta ở qua đêm nha.”
Lúc Lâm Hiểu Đông rời đi đã là buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu trên đường phố.
Cậu ngâm nga hát, bất tri bất giác liền đi bộ đến một trường cao trung gần đó.
Khi bước đến bên cạnh bảng thông báo ở trước cổng trường, cậu bất ngờ nhìn thấy ảnh của Lâm Hạ Miên.
Lại nhìn thấy tiêu đề, “Học sinh ưu tú toàn diện về đức trí thể mỹ*”.
* Đức trí thể mỹ: đạo đức, trí tuệ, thể chất, biết cảm nhận về cái đẹp.
Đứa trẻ tốt.
Trên bức ảnh chụp, đứa trẻ ngốc này cười rạng rỡ, với thông điệp:
“Tôi hy vọng bản thân trở nên thẳng thắn và dũng cảm hơn.”
“Trước kia ta cũng từng học ở trường này.” Lâm Hiểu Đông nhìn một lúc, tự hào mà nói với học sinh đang đứng bên cạnh.
Hai nữ sinh nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cậu với vẻ mặt ghét bỏ và sợ hãi, nhanh chóng liền rời đi.
Lâm Hiểu Đông cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình.
Trên thực tế, hình xăm dán trên cánh tay hầu hết đã mờ đi một nửa, nhưng khi còn làm việc ở Vạn Tiêu, Cố Hi dường như không thèm quan tâm đến việc trên cánh tay cậu có hình xăm hay không, vì vậy cậu vẫn giữ lại nó đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-sau-khi-chet-toan-bo-deu-hoa-tang/1150361/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.