"Lại sai rồi." Úc Hữu Minh kéo khóa quần xuống để lộ dương v*t to lớn dữ tợn của mình, dương v*t đè lên trên hoa huy*t mềm mại làm bộ muốn đâm vào.
"Anh đang lừa con nít sao? Quá trình không sai và kết quả cũng không sai, người sai chính là anh." Trà Thư không hề nhận thức được mối nguy hiểm mà vẫn lo phản bác lại anh, đôi mắt trong trẻo như pha lê của cậu nhìn về phía Úc Hữu Minh giống y như một thanh kiếm sắc bén đã rời khỏi vỏ.
"Vậy thôi em về nhà đây, cảm ơn anh đã dạy thêm. Em có bảo anh trai là mình sẽ về nhà lúc 10 giờ, bây giờ là 9 giờ rưỡi nên nếu em không về nhà thì anh ấy sẽ lo lắng."
Trà Thư gỡ bàn tay của Úc Hữu Minh đang nắm chặt tay của mình ra, ngay lúc cậu định cởi bộ đồ thiếu vải đang mặc thì bỗng bị anh đè ngã xuống đất, lúc này cậu mới thấy trong đôi mắt đen của anh cuồn cuộn một tầng sương mù dày đặc nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
"Sao... Sao em không thể ở lại lâu hơn một chút? Em chỉ quan tâm đến cảm xúc của anh trai mình, nhưng vẫn luôn bỏ mặc anh."
"Còn nữa, ai để lại những dấu vết đó trên người em? Nói cho anh biết." Anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cậu, liếm mút xương quai xanh tinh xảo nhằm che lấp những vết đỏ, cắn vào đôi môi đỏ mọng rồi thân mật ôm chặt lấy Trà Thư.
"Chuyện này… Chuyện này không liên quan gì đến anh."
Sau khi nói xong, Trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-khong-de-lam/258188/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.