Hạ Khê nghiêm túc hỏi lại: "Phạm Kiện là ai ạ?"
Người không xứng để cô nhớ tên, cô sẽ không nhớ nổi.
Hơn nữa Hạ Khê còn thoải mái hào phóng móc móc túi quần trống rỗng của mình, nói: "Cháu không có tiền!!"
Thời điểm mới biết mình là con quễ nghèo hèn, Hạ Khê còn có chút đau lòng, nghèo cạp đất mà ăn luôn.
Đáng thương bất lực.
Hiện tại cô đã thản nhiên tiếp nhận rồi. Hơn nữa còn có thể đúng lý hợp tình mà ca vang mình không có một xu dính túi.
Nếu thật sự có tiền cô đi đút lót làm cái khỉ gì, trực tiếp đi mở cái võ quán cho rồi.
Đạo diễn tổ tiết mục đối mặt với Hạ Khê kiêu ngạo ca vang bài ca không tiền, có chút dở khóc dở cười: "Cháu không cần lo lắng, cũng không phải chú nhớ thương chút tiền của cháu."
Hạ Khê: "Thế chú gọi cháu qua đây làm gì ạ?"
Đạo diễn cũng buồn phiền, không có việc gì thì không gọi cháu được à?
Chẳng qua đối diện với ánh mắt của Hạ Khê, đạo diễn cảm thấy không có việc gì thì đúng là không nên gọi cô mới đúng. Dù sao đây là cô gái nỗ lực đến chớt, gọi cô ra sẽ làm chậm trễ sự nghiệp của cô.
Đạo diễn xua tay ý bảo Hạ Khê đi luyện tập đi.
"Ban đầu là có, bây giờ thì hết rồi."
Bởi vì Triệu Thiên Kỳ đã báo trước rồi, đạo diễn cũng chú ý đến động thái của Phạm Kiện. Vốn dĩ muốn thương lượng với Hạ Khê...Hiện tại không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nhan-me-chi-nghi-den-su-nghiep/3425452/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.