Tim tôi lập tức vọt lên cổ họng.
Không lẽ anh nhận ra rồi!
Tôi vô thức che điện thoại trong túi, nói chuyện cũng lắp bắp: “Có lẽ không… không tiện lắm…”
Tạ Cảnh Chi hơi nhíu mày: “Sao vậy?”
Tôi nói không biết lựa lời: “Bởi vì… bởi vì màn hình điện thoại của em rất riêng tư…”
Tạ Cảnh Chi suy tư một lát, trên mặt lộ vẻ áy náy:
“Xin lỗi, tôi không có ý mạo phạm.”
“Chỉ là trông chú chó trên màn hình rất giống với một chú chó trước kia đã từng cứu tôi, cho nên rất muốn xác nhận một chút, nếu không tiện, em có thể che bộ phận riêng tư.”
Tôi nghe anh nói mà sốc.
Chó nhà tôi cứu anh khi nào?
Nhưng dưới ánh mắt chân thành hy vọng tìm được ân cún như vậy, ma xui quỷ khiến tôi lấy điện thoại ra cho anh xem.
Chỉ ghé sát vào nhìn thoáng qua, trong nháy mắt vẻ mặt anh đã thay đổi.
Lại nhìn tôi, trong ánh mắt có thêm chút dò xét và chờ mong.
Anh nhẹ nhàng mở miệng: “Đây là chú chó nhà em à?”
Tôi lập tức rút điện thoại về.
Quá bất cẩn!
Chó cứu mạng gì chứ.
Rõ ràng anh đang thăm dò tôi!
“Không…”
“Tất nhiên không phải rồi!”
Tôi điên cuồng lắc đầu, não nhanh chóng hoạt động:
“Đây là… Chó nhà chị của em!”
Tạ Cảnh Chi nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Chị của em?”
Tôi gật đầu như giã tỏi.
Tay tôi tỉnh bơ lấy điện thoại ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguyet/3742738/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.