Edit: Miên Miên
Beta: Sương
–-----
Hoắc Vọng chọc Lâm Úc đến vui vẻ, Lâm Úc vốn còn sợ làm rối tung văn kiện dần dần thả lỏng, cậu nhìn chằm chằm thứ trên tay hắn rồi nhào tới, chiếc bút máy được đặt làm riêng vô cùng đắt tiền bị lấy ra làm gậy chọc mèo.
Dần dần, tài liệu trên bàn trở nên lộn xộn, Lâm Úc không còn sức, mềm nhũn gục xuống bàn, biến thành một cục bông sắp tan chảy.
Ý cười hiếm hoi hiện lên nơi đáy mắt Hoắc Vọng: "Nhóc chỉ là một cục bông nhỏ, nhóc quậy phá một chút cũng được."
Hắn thích nhìn tiểu gia hỏa của hắn hoạt bát vui vẻ.
Cho dù Lâm Úc có làm văn kiện rối tung, sẽ không có ai quát mắng cậu bởi cậu không còn là Lâm Úc của Lâm gia.
Mà là tiểu Không Cổ của Hoắc Vọng.
Lâm Úc khẽ lay động đôi tai nhỏ, cái đuôi nhỏ bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng rầm rì: "Ngao ô ô."
Cậu nghiêng đầu nhìn Hoắc Vọng làm việc, nội tâm càng thêm tò mò về hắn.
Dường như Hoắc Vọng hoàn toàn không để ý việc cậu khác biệt, cũng không quan tâm cậu có hiểu tiếng người không, hắn chỉ đơn thuần coi cậu như thú cưng mà đối xử.
Lâm Úc nghĩ đến việc mình sắp phải đi trong nội tâm có chút trống rỗng, có lẽ.... Trước khi đi cậu sẽ truyền cho Hoắc Vọng thụy khi coi như trả ơn việc hắn đã cưu mang cậu những ngày qua.
Lâm Úc tự an ủi bản thân như vậy, cậu vui vẻ kêu nhỏ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-song-lai-thanh-thuy-thu-van-nguoi-me/3363149/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.