"Uống nước không?" Hoắc Chiêu hỏi khẽ.
Lý Tễ lắc đầu, đáp nhỏ: "Không khát."
Hoắc Chiêu bèn nghiêng người lại gần, đưa tay ôm qua vai cậu.
Đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trước tiên khẽ lướt qua mái tóc trước trán, rồi dừng lại trên mi mắt Lý Tễ, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng mềm đắp lên người cậu.
Vốn dĩ Lý Tễ không thấy buồn ngủ, vậy mà lúc này lại dần dần chìm vào cơn mơ màng nặng trĩu.
"Ngủ trước đi, còn sớm. Đến nơi anh sẽ gọi."
Sớm ư?
Không sớm nữa đâu, chẳng mấy chốc là đến rồi.
Trong hơi thở của cậu vẫn còn vương hương bánh mì mềm ngọt từ bữa cơm trên máy bay.
Lý Tễ khép mắt, thiếp đi.
Từ Nhật Bá thôn đến kinh thành, đó là một chặng đường vừa xa vừa gần.
Xa là đối với Lý Tễ của ngày trước.
Lý Tễ từng nghĩ nếu đỗ đại học ở kinh thành, sẽ đi tàu hỏa mất hai, ba ngày. Cậu còn tưởng tượng cảnh mình ngồi ghế cứng, nghe tiếng rao b*n n**c, bán cơm hộp trong toa, và thích nhất là mang theo bánh bột bắp tự gói, vừa rẻ vừa chắc bụng.
Gần lại là với Lý Tễ bây giờ.
Bởi bên cạnh cậu là Hoắc Chiêu, chỉ mấy tiếng đồng hồ trên máy bay đã đến nơi.
Vài tháng trước, đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, cũng là lần đầu đặt chân tới kinh thành, mang theo một chiếc va-li da sờn và chút rau dại trong núi.
Đường núi gập ghềnh lầy lội, xe không thể vào sâu. Chiếc xe chở Thẩm Thanh Độ dừng lại một lúc rồi chạy tiếp.
Lý Tễ tự kéo hành lý, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684167/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.