Lý Tễ: Người sống mà như đã chết.jpg.
Mặt không biểu cảm, Lý Tễ lặng lẽ nhìn đám người kia giằng co.
Một lúc sau, cậu thấy chán ngán, bình thản lên tiếng: "Nếu còn không rời đi, và còn dám tới đây thêm lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."
Cậu vốn chẳng mấy bận tâm việc Thẩm Thanh Độ biết hay không biết cốt truyện nữa.
Bởi vì Lý Tễ không cho rằng mình sẽ giống như Thẩm Thanh Độ nói, phải chịu kết cục chật vật chết đi như kiếp trước nhưng kiếp trước, cậu thực sự đã chết sao?
Những ký ức cậu từng mơ thấy chỉ dừng lại ở khoảnh khắc bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu. Theo lời Thẩm Thanh Độ, đó là để moi nội tạng, nghĩa là chết không toàn thây. Thế nhưng cụ thể thế nào, cậu chẳng nhớ nổi. Mà nếu đúng như cậu ta nói, đó cũng chẳng phải ký ức gì tốt đẹp, đã không nhớ được thì cứ để vậy thôi.
Giờ đây, điều duy nhất cậu thấy thiếu chính là món ăn Hoắc Chiêu nấu.
Tiếng cửa phòng còn hé mở. Vừa nghĩ đến đó, từ xa đã vọng tới giọng nam quen thuộc. Lý Tễ tưởng Hoắc Chiêu đã nấu xong, bèn quay đầu về hướng phòng ăn, định cùng ăn trước. Nhưng rồi cậu nhận ra âm thanh ấy phát ra từ phòng ngủ trên lầu.
Căn nhà tuy rộng, nhưng cửa phòng ngủ cố tình mở, nên tiếng nghe rất rõ.
"Tễ Tễ, có khách à?"
Lý Tễ hơi sững người, vội đáp: "Không, chỉ là vài người không thân quen tìm tới thôi."
Không phải đang nấu cơm sao? Chẳng lẽ đang nấu lại thấy đói nên lên phòng nghỉ?
Cậu thấy khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684166/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.