Thật ra, việc nói ra bí mật này đối với Lý Tễ mà nói chẳng khác nào lật tung khối đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu, cái khói mù quẩn quanh chẳng cách nào xua đi. Ngay cả bản thân cậu cũng khó tin nổi, cứ như đang nằm mơ.
Tuy cậu biết chuyện này không phải chỉ một mình mình gặp phải, Chu Hành Giản cũng biết nhưng khi ý thức Chu Hành Giản đã thức tỉnh, phản ứng đầu tiên của Lý Tễ lại chẳng phải vui mừng vì tìm được đồng bạn, mà là dè chừng cảnh giác.
Còn lần này, Hoắc Chiêu biết, lại chính miệng cậu thẳng thắn thừa nhận, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Ngày trước khi phát hiện mình chỉ là vai pháo hôi trong tiểu thuyết, Lý Tễ từng liều mạng tự nhủ phải xem nhẹ, coi như chẳng để tâm.
Nhưng sự thật là cậu không thể không để tâm, chẳng qua chỉ là bất lực. Dù có nằm lăn ra đất gào khóc, van xin ông trời cho một con đường khác, cậu cũng chẳng thể thay đổi. Không công bằng thì cũng đành chịu, chỉ có thể tiếp nhận.
Nếu đã trốn không thoát, cậu chỉ còn cách an ủi bản thân rằng, kỳ thực cũng không đến nỗi quá tệ. Miễn sao tự thuyết phục mình rằng chẳng hề bận lòng, thì sẽ chẳng ai có thể làm cậu tổn thương thêm. Nghĩ vậy, ngày qua ngày, cậu mới sống dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khi nói ra tất cả, chính cậu lại ngẩn ngơ. Cúi đầu, không dám nhìn Hoắc Chiêu, trong mắt mơ hồ phủ hơi nước, sóng mũi cay xè. Bất tri bất giác, nước mắt lạnh buốt đã tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684149/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.