ều yêu cầu cậu phải đưa ra lời giải thích, giọng điệu chắc nịch như thể chuyện cậu sao chép tranh của Thẩm Thanh Độ đã là sự thật hiển nhiên.
Kỳ thực cũng không khó hiểu, vì xét theo mốc thời gian: Bức tranh đoạt giải của Thẩm Thanh Độ xuất hiện từ trước. Bức tranh của Lý Tễ lại chỉ vừa vẽ trong livestream gần đây. Mà từ nội dung tác phẩm: sắc thái, bố cục, thậm chí những chi tiết nhỏ như mấy bông hoa trắng trên thảm cỏ đều giống hệt nhau.
Dù có là anh em sinh đôi, tư duy cũng khó mà giống nhau đến mức ấy.
Lý Tễ đương nhiên hiểu ngay. Cậu hoàn toàn không ngốc, gần như lập tức nhớ tới bức tranh năm cấp hai đã bị người ta lấy đi dự thi.
Hình ảnh khuôn mặt dịu dàng mỉm cười, giọng nói ôn hòa khích lệ của nữ giáo viên chợt hiện lên trong đầu, khiến Lý Tễ gần như lập tức phủ nhận suy đoán âm u vừa lóe lên.
Cậu khẳng định Hà lão sư không thể là người như vậy, một người tự nguyện từ bỏ đãi ngộ nơi thành phố, đến ngôi trường miền núi nghèo đến mức trứng gà còn khó kiếm để dạy học, sao có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy chứ?
Đến đây, mọi manh mối coi như chấm dứt.
Lý Tễ chỉ còn biết đặt hi vọng vào phương pháp duy nhất có thể thử, dù xa vời, vẫn phải thử một lần. Cậu ngồi tính toán: kỳ livestream tiếp theo còn mấy ngày nữa, hẳn là đủ để về quê một chuyến. Biết đâu còn tìm được cách liên lạc với Hà lão sư năm xưa. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-nhung-la-nhoc-ngoc-nghech-thanh-that/4684120/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.