Diệp Mẫn tốn thời gian nửa ngày để làm rõ ý tứ trong lời nói của Tần Thư.
Bà kinh hãi: "Con và nhóc Vân nhà chúng ta ở bên nhau rồi?"
Nói xong câu này bà lại tiếp tục yên tĩnh.
Tần Thư hợp lý đoán rằng phu nhân Diệp Mẫn có lẽ đang 'triệu hoán' Tần Kiến Viễn.
Vợ chồng hai người cùng nhau chen chúc bật loa ngoài, Diệp Mẫn không màng xem avatar nữa, chỉ muốn nghe ngóng hỏi thăm thật nhiều.
Nhưng con trai mình không hổ là con trai mình, không nói nhiều thêm một câu sáo rỗng nào, luôn bảo đợi bọn họ trở về hẵng nói tiếp.
Tần Thư bên kia miệng kín như bưng, còn bọn họ bên này thì sắp đi làm, tài xế cũng đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng họ chỉ đành tiếc nuối kết thúc cuộc gọi.
Cúp máy, cả hai đều không kiềm được nụ cười trên môi.
Một đường xuống lầu rồi đến sân vườn, người giúp việc dọc đường nhìn hai người họ vui mừng hớn hở suốt cả chặng.
Bọn họ như muốn lan tỏa niềm vui này đến toàn thế giới, tâm tình tốt nên đối đãi với người khác cũng nhiệt tình hơn hẳn, phía đối tác còn kỳ quái cảm thấy được cưng mà sợ, cuối cùng hai bên bàn bạc chuyện hợp tác trong vui vẻ, còn nhượng bộ hẳn hai điểm lợi nhuận.
Bên kia đại dương một ngày mới vừa bắt đầu, nhưng một bên khác đã sắp kết thúc.
Tống Vân Hồi nhận điện thoại của Trần Thần, đối phương lên án cậu đôi câu sau đó đúng như dự đoán nhắc tới chơi game.
Lúc đối phương nhắc tới game thì cậu đã cầm điện thoại lên lầu mở máy tính rồi.
Cũng không biết từ khi nào mà tài khoản game của cậu khó hiểu nhận được rất nhiều lời mời kết bạn, cậu dứt khoát đổi hẳn sang một tài khoản mới.
Acc mới chỉ kết bạn với Trần Thần và người bồi anh ta chơi game, ngoài công việc, nếu gặp phải người hợp cạ thì kỹ năng xã giao của Trần Thần trực tiếp phát huy tới mức tối đa, thành công làm thân với người kia, thân đến mức không còn mất phí khi chơi game chung nữa, lúc cả ba bắt bắt đầu chơi chung niềm vui lại càng nhân đôi.
Người bồi chơi game chung là một streamer, Trần Thần tuy gà nhưng không hề sợ hãi tí nào, anh ta quanh năm suốt tháng mở mic giao lưu với người kia, Tống Vân Hồi thường giữ im lặng, giao lưu bằng cách gõ chữ.
Có sao nói vậy, hai người cùng kéo con gà Trần Thần này thoải mái hơn nhiều so với một người.
Làm gà đã lâu, dù là người nào cũng luyện ra được một trái tim mạnh mẽ.
Trước đây bị người người giễu cợt, Trần Thần sẽ ngay lập tức cào phím cãi lại, nhưng bây giờ đã khác, anh ta đã học được cách gõ [Thật ngại quá, vừa hóa trị về, chưa quen tay lắm] sau khi bị giễu cợt, như vậy đối phương thường sẽ không tiếp tục bám theo chửi mắng anh ta nữa.
Tống Vân Hồi cười ra tiếng.
Người trưởng thành hèn hạ.
Thời gian được người khác gánh luôn vui vẻ hơn bao giờ hết, nhưng việc phải thu dọn đi ngủ vì ngày mai còn phải đi làm sớm cũng rất đau khổ.
Chơi đến 11 giờ, Trần Thần cuối cùng cũng ý thức được không thể thức khuya thêm nữa, vì thế tiếc nuối offline.
Người bồi chơi game hỏi Tống Vân Hồi chơi tiếp không, Tống Vân Hồi nói không chơi nữa.
Ba người cùng nhau offline.
Trần Thần sau khi offline liền nói trong nhóm nhỏ chơi game ba người anh ta đã tạo trước đó, rằng đợi lần sau anh ta nghỉ phép, chắc chắn lại là vương giả trở về.
Tống Vân Hồi thuận miệng hùa theo một câu.
Tần Thư về nhà, mánh khóe thức khuya ngày trước không thể tiếp tục tiến hành nữa, trước khi đối phương gõ cửa bảo cậu ngủ sớm chút thì cậu đã yên ổn nằm trên giường rồi.
Ngoài cửa có tiếng móng vuốt cào cào, cậu lại rời giường.
Mở cửa mò lấy mèo nhỏ trên sàn, cậu hỏi: "Cha con đâu?"
Cam Tử miao miao hai tiếng.
Vì thế Tống Vân Hồi đứng ở cửa ngó nghiêng bên ngoài một vòng.
Đèn dưới lầu đã tắt, thư phòng ngược lại có ánh sáng, cửa không đóng chặt, hơi hé ra chút, gần một góc hành lang được chiếu sáng.
Cậu ôm Cam Tử đi qua.
Tần Thư ngồi sau bàn, đang cúi đầu quấn băng, ánh đèn kéo dài bóng mi anh.
Tự mình thao tác dù sao cũng không tiện cho lắm, động tác của anh nhìn qua không lưu loát như ngày thường.
Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là bộ đồ ngủ mỏng manh đằng sau mèo nhỏ.
Tống Vân Hồi ngồi xuống đặt mèo nhỏ trên sàn rồi nhận lấy băng vải trong tay anh.
"Để em làm cho."
Động tác quấn băng của cậu thành thạo ngoài ý muốn.
Tần Thư cầm áo khoác đặt trên bàn của mình khoác lên người cậu.
Mãi đến khi quấn xong vòng băng cuối cùng, Tống Vân Hồi vỗ nhẹ bả vai anh, đứng dậy ngáp một cái, Cam Tử thì xoay vòng vòng bên chân cậu.
Cuối cùng Cam Tử cũng được toại nguyện chui vào ổ chăn ấm áp thơm tho của cậu.
Ngày hôm sau Tống Vân Hồi là bị ngứa tỉnh.
Đuôi lớn lông xù của nhóc mèo nào đó không ngừng cọ lên mặt cậu, cuối cùng kết thúc bởi việc cậu hắt xì hai cái.
Cam Tử nương theo động tác của cậu nhảy xuống giường, bước đến trước cửa sổ sát đất thoải mái nằm dài trên thảm, bắt đầu tắm nắng.
Tống Vân Hồi rời giường rửa mặt mặc quần áo.
Lúc cậu xuống lầu thì Tần Thư đang gõ laptop của anh, sau khi nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy.
Tống Vân Hồi vừa đi vừa xắn ống tay áo.
Hôm qua đã nói rõ sáng nay cậu nấu bữa sáng, Tần Thư chỉ có thể đứng bên cạnh chỉ dẫn.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng bếp chiếu vào trong, bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện chút màu xanh hy vọng.
Tống Vân Hồi cúi đầu rửa thức ăn, ánh nắng mặt trời khẽ xao động nơi đáy mắt.
Bữa sáng hôm nay rất thành công, ít nhất không giẫm phải quả mìn nào, cơm nước xong xuôi hai người cùng sang nhà sát vách.
Trong sân ban đầu vốn chất đầy vật liệu xây dựng nay đã được chuyển đi hết, người chuyển xử lý rất tỉ mỉ, mấy vật dụng linh tinh như đinh nhỏ rơi trên đất cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Các thợ sửa nhà đã bắt đầu làm việc, lúc bọn họ tới đúng lúc đã xử lý xong đồ vật cuối cùng, hiện tại vừa hay có thể kiểm tra toàn căn nhà một lượt.
Tống Vân Hồi tuy trước đây từng tìm hiểu qua cùng các thợ sửa nhà nhưng tìm hiểu không sâu, phần lớn là nhìn Tần Thư trao đổi với các thợ sửa nhà.
Dù lúc đến vẻ mặt đối phương nhìn căn nhà đã được sửa sang có hơi vi diệu, nhưng lúc bắt đầu trao đổi vẫn rất nghiêm túc, tay đang quấn băng cũng không gây trở ngại động tác của anh.
Sau khi dạo quanh căn nhà một vòng là đến khâu quét dọn vệ sinh.
Công việc của các thợ sửa nhà đã hoàn thành, họ xách dụng cụ làm việc lên xe rời đi, người quét dọn đến ngay sau đó.
Quét dọn vệ sinh cộng thêm chuyển nội thất, cả ngày cứ thế trôi qua.
Sang đến hôm sau, người của công ty chuyển nhà lại lần nữa làm việc, nội thất trong nhà cuối cùng cũng được chuyển dời xong xuôi, những vật dụng linh tinh khác thì đặt trong rương, Tống Vân Hồi sẽ tự mình xử lý.
Chuyển xong lại mời người đến quét dọn thêm lần nữa, lần này mới xem như hoàn thành.
Đứng trước cửa lớn, Tống Vân Hồi làm tư thế mèo giấu tay, trong lòng còn có một Cam Tử, tâm tình trông có vẻ không tồi, Tần Thư bên cạnh khóe môi hơi cong, cũng xem như mỉm cười.
Sau khi mở cửa mèo nhỏ liền được đặt trên sàn.
Cam Tử hoàn toàn không sợ hãi, như biết nơi này về sau cũng là một trong những lãnh địa của mình, nhóc phe phẩy bốn chân bắt đầu chạy.
Mấy ngày nay nắng đẹp.
Phòng khách sạch sẽ gọn gàng được ánh nắng mặt trời chiếu sáng, vách tường sơn màu trắng ấm nhuần, trên ban công có trưng cây xanh, bóng lá ngăn cách ánh sáng.
Tủ thấp trước TV bày hai bức ảnh, bức ảnh một nhà ba thành viên được đặt trên đầu tủ trước đó đã được dời sang đây, còn có một bức là hình ảnh một người phụ nữ mỉm cười dịu dàng ngồi dưới tán cây.
Bởi vì sợ móng vuốt vô tình của Cam Tử, đằng sau thậm chí còn tri kỷ đặt thêm hai cái kẹp cố định.
Trên tủ vuông nhỏ bên cạnh TV cũng có bày một bức, là ảnh chụp chung tại studio, bốn người một mèo đều có mặt.
Chú ý thấy ánh mắt Tần Thư lưu lại trên bức ảnh người phụ nữ nọ, Tống Vân Hồi nở nụ cười, nói:
"Đây là mẹ em, đẹp không."
Tần Thư gật đầu, "Anh nhớ, rất đẹp."
Sau đó anh quay đầu nhìn cậu, nói: "Sau này tìm thời gian cùng đi thăm bà ấy đi, chuyện của chúng ta vẫn chưa nói với bà ấy."
Bức ảnh được đặt dưới ánh nắng chan hòa, hai người cùng đi ra ngoài.
Phòng ghi âm đã được mở rộng từ trước nên lần này không động tới, vẫn là dáng vẻ cũ, biến hóa duy nhất chính là có thêm một cây đàn piano.
Đàn piano đã được chuyển sang đây, vị trí đặt vừa vặn.
Tống Vân Hồi bắt đầu vẽ cái bánh lớn cho Tần Thư: "Sau này đàn cho anh nghe."
Sau này không biết là khi nào, nhưng vẽ đã rồi tính.
Phòng trên lầu cũng đã được khai thông, Tống Vân Hồi dẫn Tần Thư tham quan căn phòng cậu chuẩn bị cho anh.
Vẫn là vách tường trắng ấm cùng sàn gỗ, gian phòng bắt ánh sáng rất tốt, đến đây mọi thứ vẫn bình thường.
Dời mắt đến bộ chăn ga gối đệm màu hồng phấn kia, mí mắt Tần Thư khẽ giật.
Tống Vân Hồi không nhịn được cười, giả dối giải thích: "Lúc mua còn tưởng rằng màu trắng, không ngờ tới lại là màu này."
Cậu nói: "Bộ này đắt tiền lắm đấy, mua cũng mua rồi, dùng tạm đi nha."
Ngay cả lý do đắt tiền cũng dùng luôn rồi, người này rất nghiêm túc 'miễn cưỡng'.
Tần Thư bất đắc dĩ cười cười.
Tống Vân Hồi mở cửa trượt một bên ra.
Cửa trượt mở ra, bên trong không phải tủ quần áo mà là một gian phòng trống để quần áo không tính là nhỏ, dư sức đựng quần áo của cả hai người.
Tần Thư nhớ đây là gian phòng ở giữa căn phòng này và phòng ngủ chính.
Một bên khác của gian quần áo cũng là cửa trượt.
Kéo cánh cửa đó ra, đằng sau chính là phòng ngủ chính của Tống Vân Hồi.
Phòng ngủ chính cũng có thể nhìn thấy mặt trời.
Bây giờ đã là buổi chiều, mặt trời từ từ hạ xuống, ánh sáng mặt trời dần dần xiêu vẹo, nhiễm lên chút sắc đỏ.
Điện thoại trong túi Tần Thư đổ chuông.
Là người đại diện gọi tới, anh nhìn một cái, sau đó nhận máy.
Anh vẫn chưa lên tiếng thì người đại diện đã trực tiếp hỏi anh có phải đã xóa WeChat của anh ta rồi không, nói tìm nửa ngày cũng không tìm thấy anh.
Tần Thư nói mình đổi avatar rồi.
Đối diện thoáng im lặng, có lẽ đã đi lục soát list bạn bè.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng động, người đại diện hẳn là đã tìm thấy, nhưng sau đó lại càng trầm mặc lâu hơn, tựa như không biết nên đánh giá cái avatar mới của anh thế nào.
"Vốn định gửi tin nhắn cho anh, nếu đã gọi đến rồi, vậy tôi nói thẳng với anh luôn."
Người đại diện cuối cùng cũng mở miệng, nói: "Bây giờ cậu đang làm gì thế? Bên này có hợp đồng, cậu xem hai ngày này ngày nào rảnh thì dành chút thời gian ký đi."
Tần Thư đáp một tiếng, nhìn Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi cũng nhìn lại.
Sau đó Tần Thư nói: "Vừa chuyển nhà."
Bên kia phản ứng lại, biết hai ngày nay anh vẫn luôn bận bịu chuyện chuyển nhà cùng Tống Vân Hồi, bèn nói, "Cũng phải, đây là chuyển xong rồi à?"
Tần Thư 'ừm' một tiếng.
Người đại diện cảm khái một câu, "Rất muốn xem thử nha."
Ngôi nhà mà hai người này cùng nhau bận bịu, chắc chắn sẽ không tồi.
Tống Vân Hồi ở bên cạnh làm tư thế mèo giấu tay, nghe vậy nghiêng đầu qua hỏi:
"Muốn tới chơi không?"
--
Vì thế trước khi màn đêm buông xuống, Tống Vân Hồi đến cổng tiểu khu đón người.
Người muốn tới chơi không ít, vừa đón chính là một đám người, đều là người chơi chung trước kia, đã sớm biết bọn họ sống ở đây.
Những người khác đứng ở cổng tiểu khu, nhìn thấy người bước tới trong bóng tối, ánh mắt liền phát sáng.
Người dưới ánh đèn vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó chào hỏi với bảo vệ, nhìn bọn họ lần lượt đăng ký.
Người đại diện đăng ký xong đầu tiên, sáp lại hỏi: "Tần Thư đâu?"
Tống Vân Hồi đáp: "Anh ấy đi lấy đồ."
Đêm nay tụ tập ở đây, buổi chiều không kịp chuẩn bị, cho nên bọn họ trực tiếp mua đồ nấu sẵn, cậu đi đón người, Tần Thư đi lấy đồ.
Trần Thần cũng đã tới, anh ta vẫn nhập bọn cùng hai huynh đệ trái cây kia, ba người làm ra dáng vẻ khó tách rời như thể đã trải qua sinh ly tử biệt mới gặp lại nhau.
Đối phương tranh thủ ném một ánh mắt sang cho cậu, Tống Vân Hồi chú ý thấy, cuối cùng cảm thấy anh cứ vậy chơi cùng với những người khác thì hay hơn.
Cậu dẫn những người khác vào khu biệt thự, sau đó mở cửa.
Những người này có lẽ kiếp trước đều thuộc nhóm người tạo bầu không khí, vừa vào cửa liền bắt đầu 'oa oa oa' một mảnh.
Tống Vân Hồi đứng ở cửa lớn đợi mọi người vào hết rồi mới vào, vừa hay nhìn thấy Tần Thư hai tay xách đồ đi về phía này.
Cậu nhận lấy đồ trong tay đối phương, cùng vào nhà.
Cửa lớn khép lại.
Những người khác đã vào nhà, sau khi đi qua huyền quan thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đống sữa dâu trên bàn.
Hai người có thể không có những thứ khác, nhưng sữa dâu nhất định phải có.
Những người khác tìm chỗ cùng đặt đồ của mình xuống.
Mặc dù đây không tính là quà tân gia đúng nghĩa truyền thống, nhưng qua chơi dù sao cũng phải bày tỏ thiện chí, không cần thứ gì quá quý giá, mua chút vật dụng thường ngày là được, đã tính là một câu chúc phúc rồi.
Tống Vân Hồi đưa bọn họ tham quan căn nhà một vòng, Tần Thư vốn định ở lại sắp xếp mấy món đồ vừa mua đặt lên trên bàn, kết quả Tống Vân Hồi nhìn anh một cái, vẫy vẫy tay.
Vì thế Tần Thư dừng động tác tay, bước về phía cậu.
Thói quen là thứ rất đáng sợ.
Ngay khi đứng cạnh người vẫy tay, anh đã tự giác chạm vào ngón tay đối phương, sau đó nắm lấy.
Như phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không cần suy xét cân nhắc.
Những người khác nhìn bàn tay giao nhau của hai người, trước hết đều trợn to mắt, tiếp đó lại một mảnh tiếng 'oa oa oa quao quao quao' ghen tị ngưỡng mộ vang lên.
Lúc này bọn họ cuối cùng cũng có cảm giác chân thực rồi.
Tống Vân Hồi không nhịn được nở nụ cười.
Những người này chắc chắn là nhóm tạo bầu không khí tái thế không sai mà.
Đầu tiên lên lầu dạo một vòng, mọi người chợt thấy bộ chăn ga gối nệm màu hồng phấn kia, có hơi ngạc nhiên.
Cuối cùng là Tần Thư tự thừa nhận, "Là của tôi."
Dù là nói ra câu này nhưng vẻ mặt anh vẫn không chút gợn sóng.
Có người nhịn không được cười ra tiếng.
Sau đó tất cả mọi người đều nhịn không nổi nữa.
Tống Vân Hồi cũng đang cười, trán chống lên lồng ngực Tần Thư, không tiếng động cười đến run rẩy.
Tần Thư cúi đầu đỡ vai cậu, còn cảm nhận được cơn rung động mà đối phương mang đến.
Anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: "Cẩn thận chút, đừng cười đến chuột rút."
Tống Vân Hồi không cười đến chuột rút, nhưng những người khác lại cười đến lăn lộn, nửa ngày cũng không dịu lại được, cứ thế lặp lại một tràng cười mới.
Sau khi bọn họ dạo một vòng trên lầu liền tiếp tục xuống lầu dạo, cuối cùng là tham quan phòng ghi âm.
Người ở đây lại lần nữa phát ra tiếng cảm thán.
Dạo xong hết tất cả các phòng, mọi người đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Trần Thần khoác vai Tống Vân Hồi, thử thương lượng với Tống Vân Hồi, nói:
"Bằng không như vầy đi, căn nhà này để cho tôi, tôi cho phép cậu đi làm thay tôi."
Tống Vân Hồi vỗ rớt tay anh ta, cười một tiếng không rõ ý.
Trần Thần tủi thân, giận dỗi đi tìm hai anh em guột khác cha khác mẹ kia mà chơi.
Những người khác vẫn đang ngắm nghía phòng khách, Tống Vân Hồi và Tần Thư cùng nhau bày biện những đồ vừa mua lên trên bàn. Tuy bọn họ bình thường rất ít ăn, nhưng vẫn hiểu buổi tối mọi người muốn ăn gì.
Có xiên nướng còn có cả đồ ăn vặt và hạt dưa đậu phộng, lại thêm vài thứ khác và một số thức uống, chất đầy bàn.
Lúc những người khác về đến phòng khách mới phát hiện ra một chi tiết, chính là ba khung ảnh ở chỗ TV.
Đập vào mắt họ đầu tiên là một nhà ba thành viên khủng long nhỏ.
Bọn họ nhìn nhìn bức ảnh, lại nhìn nhìn Tần Thư đang khom lưng bày biện bàn bên cạnh.
Sau đó lại nhìn thêm một cái.
Lại nhìn tiếp......
Tần Thư ngước mắt hỏi bọn họ: "Sao thế?"
Đám người không hẹn mà cùng nhau giật mình, lập tức dời mắt, ha ha cười trừ, nói "Hông có gì".
Có người an ủi xoa ngực, đáy lòng vô cùng tiếc nuối.
Nếu có thể chụp lại thì ngon.
Dáng vẻ này của Cần tổng quá ư là khó thấy.
Bức ảnh người phụ nữ bên cạnh cũng rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Là một người trông rất dịu dàng.
Lại có người 'oa' một tiếng, quay đầu hỏi đó là ai.
Tống Vân Hồi đáp: "Là mẹ tôi."
Mọi người lại nhìn sang, nghiêm túc ngắm kỹ, sau đó khen ngợi, khen bà xinh đẹp, khen bà nhìn thật dịu dàng.
Tống Vân Hồi cười cười: "Bà ấy không dịu dàng như mọi người tưởng tượng đâu, hễ mà nổi nóng lên thì ai cũng phải nhường nhịn bà ấy đấy."
Không phải giọng điệu oán trách, mà rất bình tĩnh, tựa như nhớ lại hồi ức, vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng.
Có người lập tức tỏ vẻ nhường nhịn một người như vậy mãi mãi cũng không thành vấn đề.
Dù sao lấy được chính là phúc, phúc tinh tới không thể không cung phụng.
Nói rồi có người lại nhìn Tống Vân Hồi, rồi lại nhìn Tần Thư.
Tuy bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ luôn cảm thấy, Tần Thư dường như đang phát triển theo hướng cung phụng người ta này.
Cuối cùng đám người nhìn thấy bức ảnh cả gia đình trên chiếc tủ kia.
Lần này không phải 'oa' nữa mà là 'đù'.
Mọi người cùng vây xem bức ảnh nhỏ kia, chen chen chúc chúc không hề biết mệt, đồng thời cũng có ý định nhượng bộ.
Mỗi một người trên ảnh đều rất đẹp, mèo nhỏ lông xù, mở to cặp mắt tròn xoe ngồi ở giữa.
Có người phát ra tiếng nhìn mãi không đủ.
Tống Vân Hồi rất dễ nói chuyện, móc điện thoại trong túi ra, nói: "Tôi nhớ tôi có lưu."
Kết quả vừa cúi đầu xuống là điện thoại Tần Thư, không biết từ lúc nào đã bị cậu tiện tay nhét vào túi.
Có thể là lúc chơi Pac-Man, cũng có thể chỉ đơn thuần là lấy để xem thời gian, nhớ không rõ nữa.
Cậu đang định mò tìm điện thoại của mình.
Tần Thư nói: "Dùng của anh cũng được, anh có lưu."
Điện thoại này không phải điện thoại chuyên dùng cho công việc, không cần lo lắng nhìn thấy những bức ảnh liên quan đến công việc, có thể xem.
Vì thế Tống Vân Hồi nhập vân tay mở khóa.
Tốc độ rất nhanh.
Nhanh đến mức khiến những người khác có hơi không phản ứng kịp.
Khá lắm, lưu cả vân tay luôn rồi.
Ngẫm nghĩ lại mấy lần nhầm tài khoản Weibo trước, bọn họ cẩn thận suy xét, cảm thấy hợp lý hẳn.
Tống Vân Hồi không thường lục album ảnh của Tần Thư, nhưng vẫn nhớ cấu trúc cơ bản, cậu bèn lướt tìm ảnh chụp lúc đó.
Tuy cậu lướt nhanh nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy vài bức ảnh vụn vặt linh tinh.
Khá lắm, tồn kho của người này vậy mà nhiều như thế.
Bởi vì Weibo đã rất lâu không có động tĩnh gì, người đại diện cách nửa tháng một tháng sẽ bảo anh cập nhật trạng thái một lần, nhưng bài đăng của người này rất qua loa, kỳ tích số chữ vượt quá năm chữ có lẽ thuộc về bài đăng mà Trứng tổng đăng nhầm tài khoản, chỉ có chữ không có ảnh đính kèm, hỏi thì bảo không có ảnh.
Vậy cái album ảnh này là sao, là không có ảnh dữ chưa!
Người đại diện ở đằng sau đã sắp lườm nát cái điện thoại kia rồi.
Tống Vân Hồi đã tìm thấy ảnh chụp lúc đó.
Ảnh chụp ra chính là để người khác xem, người có mặt ở đây cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, cậu không hề che giấu gì hết, lướt từng tấm một.
Xem xong một bộ ảnh chụp, có người chuẩn xác nói ra cảm nghĩ: "Ghen tị."
Bọn họ vẫn luôn biết Tống Vân Hồi đẹp, không ngờ tới lại có thể đẹp như vậy.
Người này thậm chí còn có một nhóc mèo đáng yêu nữa.
Bọn họ trước đây còn nghĩ liệu Tần Thư có độc thân như thế cả đời hay không, kết quả đối phương bây giờ không những có mèo mà còn tìm được một người bạn trai tốt như thế, thắng cả cuộc đời rồi còn gì.
Đáng ghét.
Xem ảnh xong, cất điện thoại đi, mở TV lên góp vui, mọi người quây quần bên bàn, bắt đầu ăn ăn uống uống.
Trong nhà tựa như không bao giờ yên tĩnh được.
Tống Vân Hồi ngậm sữa dâu ngồi một bên, trong đôi đồng tử nhạt phản chiếu dáng vẻ người người cười nói sôi nổi trong nhà.
Bên tai là tiếng cười đùa của bọn họ.
Cậu không ngờ trong ngôi nhà này vậy mà còn có thể náo nhiệt đến thế.
Nhớ lại ngày đầu tiên khi vào đây ở, cậu đã từng dự định cứ vậy sống qua một kiếp người.
Cậu từng nghĩ cuộc đời cậu có lẽ sẽ không quá dài, không tính là quá dày vò, cũng chẳng dày vò được bao lâu.
Việc kéo vali bước vào cánh cửa này đã qua rất lâu rất lâu rồi.
Tâm tư vẫn chưa bay trở về, sữa dâu trong tay đã bị người khác lấy đi.
Cậu uống hết sữa dâu, người có mặt ở đây đều không phải người lãng phí, dù ăn no cũng phải ăn cho hết, cuối cùng vỗ bụng ngồi trên sofa bắt đầu cá muối ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa qua.
Đám người tán gẫu rôm rả, lại tán đến cây đàn piano đã nhìn thấy ở phòng ghi âm, nhớ đến khúc piano mà cậu biên trong một ca khúc do cậu sáng tác dạo trước.
Trên tay Tống Vân Hồi đã thay bằng trà dưỡng sinh mà Tần Thư đưa qua, hỏi:
"Muốn nghe không?"
Sau khi hiểu ra ý tứ trong lời cậu, mọi người lập tức dựng thẳng lên:
"Nghe!"
Phòng ghi âm rất lớn, nhét vừa cả đám người bọn họ, chỉ là không có ghế dài cho nhiều người ngồi, chỉ có hai cái ghế cao.
Những người khác ăn quá no, vừa hay đứng dậy tiêu cơm, cuối cùng ghế cao bị đẩy đi, đám người đứng một bên mong đợi, có người còn khẩn trương vỗ vỗ mặt.
Có cơ hội 'ngồi' ghế khán giả VIP như này, phải biết trân trọng.
Không đánh khúc piano thông thường, bài Tống Vân Hồi đánh là bài .
Tiếng piano nháy mắt cất lên, người có mặt ở đây rất nhanh phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Có người phản ứng nhanh, bỗng chạy đến một bên tìm góc độ tốt quay video.
Những người khác ban đầu chỉ lắng nghe, ra sức làm một thính giả tốt và nhóm tạo bầu không khí tốt, kết quả khoảnh khắc khúc nhạc dạo vang lên họ liền không nhịn được.
Đợi đến khi giai điệu chính bắt đầu, người vây xung quanh vô thức hát theo.
Sau khi được tung ra đã càn quét tất cả các nền tảng âm nhạc lớn, rất nhiều người đều biết hát, càng huống chi là bọn họ.
Các ngón tay thon dài đặt trên phím đàn đen trắng, lúc đến đoạn cao trào thậm chí nhanh đến mức xuất hiện cả tàn ảnh, nhưng người đàn piano từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, tay nghề điêu luyện.
Cậu sinh ra vốn nên là tâm điểm chú ý của mọi ánh nhìn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]