Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Vân Hồi quay đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc cà vạt màu lam đen.
Dời mắt lên trên, cậu nhìn thấy đường nét cằm dưới trôi chảy của người đàn ông.
Là Chung Hứa, hắn nói:
"Trùng hợp quá, em cũng đến đây nghỉ ngơi à."
Không muốn giao lưu nhiều, Tống Vân Hồi thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía đàn piano, nói:
"Xin chào."
Chung Hứa chỉ vị trí bên cạnh cậu, hỏi: "Anh có thể ngồi đây không?"
Tống Vân Hồi lúc này mới quay đầu sang nhìn hắn lần nữa, gương mặt được mũ và khăn quàng cổ che chắn chỉ lộ ra mỗi sống mũi nhìn Chung Hứa, nghiêm túc đề nghị:
"Tôi bị cảm rồi, khuyên anh cách xa tôi chút."
Lúc lạnh lúc nóng nhưng trạng thái khác vẫn ổn, cậu không chắc bản thân có bị cảm hay không, nhưng bây giờ cứ nói vậy đi.
"Thân thể anh cũng không tệ."
Ý là không sợ bị lây bệnh cảm.
Chung Hứa nói xong câu này liền an ổn ngồi xuống.
Hắn đưa một nhánh hoa hướng dương nhỏ đã được gói ghém cẩn thận qua, màu sắc vàng ấm rực rỡ.
"Một bạn nhỏ bán cho anh đó, anh cầm cũng vô dụng."
Không có bó hoa lớn cũng không có những món quà đắt tiền, bọn họ cứ như chỉ tình cờ gặp mặt tại nơi đây mà thôi.
Hắn thuận theo ánh mắt Tống Vân Hồi nhìn về phía sân khấu.
Yên lặng một lúc.
Chung Hứa như không có việc gì nói: "Em về thành phố A khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/3331751/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.