Giữa tiếng gió rít gào, một âm thanh xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo.
Tống Vân Hồi không phát giác ra gì cả, cậu đeo hai chiếc khăn quàng cổ nặng trịch chui vào trong xe.
Tần Thư đỡ cửa xe quay đầu lại.
Cách một đoạn không xa, anh nhìn thấy một người vừa vặn ra khỏi xe, tóc tai có hơi lộn xộn, bộ dáng phong trần mệt mỏi.
Người nọ nhìn thẳng về phía này.
Vừa rồi gọi tên Tống Vân Hồi hẳn là người này.
Hai người chạm mắt nhau.
Tần Thư nghênh đón ánh mắt cảm xúc cuộn trào mãnh liệt của đối phương mà không hề mảy may nao núng, vẫn mang theo dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn trước sau như một.
Tống Vân Hồi đã thoải mái ngồi vào trong xe ngước mắt nhìn anh, "Sao vậy?"
Tần Thư đóng cửa xe, tiếp đó ngồi vào ghế lái, đáp, "Không có gì."
Chiếc xe đậu ngoài cổng trường bắt đầu chầm chậm di chuyển, sau đó rời đi.
Trong tuyết chỉ còn sót lại lác đác vài người qua lại và chiếc xe đậu ở bên đường.
Tài xế xuống xe theo, gió lạnh thổi khiến anh ta không khỏi run rẩy, lên tiếng: "Chung tổng?"
Anh ta không hiểu, đã đến tận đây rồi, rõ ràng đã nhìn thấy người rồi, kết quả vào lúc này lại dừng bước.
Anh ta không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ đành hỏi tiếp theo nên làm gì.
Ngón tay Chung Hứa siết chặt khung cửa xe, cúi đầu nhìn nền tuyết in dấu chân xám xịt.
Hắn vậy mà hèn nhát hơn hắn tưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-ta-nghi-thong-suot-roi/3316661/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.