Sao bức tranh này lại xuất hiện ở đây?
Lộc Dữ Ninh nhìn hai chữ "kẻ trộm" máu chảy đầm đìa trên màn hình.
Ý thức được từ đầu đến cuối đều là một âm mưu, người kia cho tới bây giờ cũng không có ý định buông tha y, hết thảy đều là trăm phương ngàn kế của hắn ta.
Trong đầu Lộc Dữ Ninh trống rỗng, hai mắt tối sầm, tê liệt ngã trên mặt đất.
"Dữ Ninh! Con làm sao vậy?"
"Dữ Ninh......"
Lộc Vọng Bắc cùng Lộc Chính Thanh vội vàng vây quanh Lộc Dữ Ninh.
Nhưng Lộc Dữ Ninh không để ý tới bọn họ.
Trong đầu y chỉ có một ý niệm.
Y xong đời rồi, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này, một kẻ mạo nhận tranh người khác vẽ, còn có cái gì gọi là tương lai về sau trong giới hội họa, y không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt ba cùng ca ca, y sợ từ trong mắt bọn họ nhìn ra thất vọng.
Nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng cười khặc khặc quái dị cùng câu "Lộc Dữ Ninh là kẻ trộm" cơ hồ đâm thủng màng nhĩ của y, từng tiếng từng tiếng đâm vào trong lòng y.
Không không không...
Sao y lại là kẻ trộm chứ.
Lộc Dữ Ninh gần như mê man nghĩ.
Y đã làm sai, nhưng bức tranh đó không phải do y đánh cắp.
Thậm chí y còn từng nghĩ đến việc trả lại bức tranh cho chủ nhân của nó.
Y... y thật sự không phải kẻ trộm.
Cả người Lộc Dữ Ninh gần như xụi lơ trên mặt đất, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-khong-lam-nua/3598233/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.