Tim cậu đập thình thịch một cách điên cuồng, tách ba bức tranh đang chồng lên nhau ra, sau đó ghép lại cùng một chỗ, đường nét vốn không ra hình thù gì của mỗi bức hợp lại với nhau rồi biến thành sông núi linh động.
Cách vẽ của bức tranh này cậu quen thuộc.
Đoạn thời gian trước, cậu hướng ca ca làm nũng, để ca ca vẽ một bức sơn thủy cho cậu, bức họa kia cũng là dùng phương pháp như vậy - - tách ra không thành tranh, chồng lên nhau mới có thể thấy rõ là vẽ cái gì.
Ca ca từng nói là sư phụ chỉ cho ca ca, rất hiếm người biết được.
Như thế nào mà Lộc Dữ Ninh cũng biết?
Còn nữa, tại sao y lại sợ bức tranh này bị người khác phát hiện?
Hạ Dịch Khiêm nheo mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Sẽ không phải là- -
Trong lòng cậu cười lạnh một tiếng.
Lộc Dữ Ninh làm sao dám?
Ánh mắt Hạ Dịch Khiêm giật giật, cậu không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt qua màn hình, cười lạnh đổi ảnh chân dung wechat thành một góc của bức tranh, gửi lời mời kết bạn cho Lộc Dữ Ninh, cũng sửa tin nhắn ghi chú thành - -
"Tôi biết chuyện cậu đã làm."
Số điện thoại di động này là số trước khi cậu rời nhà trốn đi lấy được, không ai biết số điện thoại này thuộc về cậu.
Gần như là lập tức, Lộc Dữ Ninh thông qua lời mời kết bạn, gửi tới một loạt tin nhắn- -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-ghet-cau-khong-lam-nua/3598232/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.