Trông chừng nó đấy – Lớp trưởng vừa tỉ mỉ xếp từng ngọn nến vừa cất tiếng mà không buồn ngẩng đầu lên. Tôi đoán phía sau tôi, người tiếp nhận mệnh lệnh hẳn phải là Bình An. Trong tay không có nhẫn không có dao, phòng thủ không được tấn công không xong, tôi cười khổ. Bản thân tôi luôn luôn tầm thường và vô dụng đến thế.
Trời dần đi sâu vào đêm, gió trên sân thượng lồng lộng. Chỉ có điều tất cả các cây nến đều cháy mạnh, ngọn lửa đứng thẳng, không hề bị ảnh hưởng bởi gió, tạo thành một trận đồ phức tạp. Xét theo tứ trụ thì ba góc của trận đồ đã được xếp đầy đủ mỗi góc vải liệm, nắm tóc và buộc trên nắm tóc là một chiếc khuy áo. Lúc này tôi mới nhận ra, gió thổi mạnh vậy mà đuôi tóc của tôi không hề cọ vào cổ hay bay tứ tung. Tôi ra sức lắc đầu, chiếc dây buộc tóc lập tức rơi xuống. Hẳn là tôi được xuống tóc rồi.
Bình An bước tới trước mặt tôi. Khuôn mặt thằng nhóc lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm túc vô cùng. Nó cúi xuống, con dao trong tay ánh lên, lấy đi một chiếc cúc áo của tôi. Thay vì vải liệm, nó lấy ra một con bù nhìn rơm cắm gai chi chít trên đầu, thành tạo quấn tóc, gắn cúc áo cho bù nhìn rơm ấy, sau đó nhanh chóng đặt bù nhìn rơm ở mắt trận pháp.
- Giết người, bắt giữ linh hồn, bây giờ còn muốn triệu hồn người đã chết, cậu không nghĩ tới hậu quả à?
- Ha, cậu nên lo cho tính mạng của mình trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ngoc-thanh-hien-truyen/1910567/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.