🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi đâu có tư cách hận thù kẻ tôi tin rằng đã gây ra cái chết của mẹ tôi.



“Ngọc Thanh Hiên, mong cô không trách gia đình tôi vì quyết định này”



Cách đây bốn năm, sau đám tang mẹ, tôi trở thành trẻ mồ côi, sống lặng lẽ trong ngôi nhà đầy mùi của phản bội, đau khổ, chết chóc. Tôi sinh oán hận. Mỗi đêm, tôi nằm lẳng lặng trên giường, mắt mở thao láo. Tôi có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng bà trở mình mỗi đêm. Dưới đất, lạnh lẽo như vậy. 



Mỗi đêm, nước mắt lẳng lặng chảy. Lăn qua gò má, rơi xuống tai, xuống cổ. Tôi chẳng buồn lau. Tôi cứ nằm như vậy, cho đến khi cơ thể chìm vào bóng tối mộng mị từ lúc nào không hay. Có lúc, ác mộng sống động tới nỗi tôi tự hỏi tôi đang ở nơi nao, đang thật hay đang mơ. Mà mơ hay thật thì có nghĩa lí gì đâu, khi cuộc sống này chỉ còn là một chuỗi vô vị những giây phút nối nhau chầm chậm đều đều bước qua trước mắt.



Tôi tưởng tôi sẽ vật vờ hư ảo một chỗ như vậy tới lúc chết, cho tới khi có người đến, nửa mời nửa cưỡng ép tôi ra khỏi nhà. 



Người đàn ông mặc đồ đen, mặt mũi không biểu cảm mở cửa xe, tôi im lặng chui vào, từ đầu đến cuối không la hét, không kháng cự cũng chẳng buồn hỏi tại sao. Ngồi ở đuôi chiếc limo, không thể nhìn ra ngoài, cũng không biết phía trước có gì vì màn che đã được kéo xuống. Tôi được đưa đến biệt thự

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ngoc-thanh-hien-truyen/1910565/chuong-32.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện
Chương 32
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.