Chúng tôi chọn chiếc bàn làm việc ở chính giữa phòng, lợi dụng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, nhẹ nhàng lật giở từng trang sách. Dù đã đọc qua nội dung, tôi vẫn chăm chú nhìn, như sợ rằng bản thân đã bỏ sót chi tiết nào đó. đến trang cuối cùng, Thanh Hiên rút ra một chiếc bút bi, mô phỏng từng nét chữ vào lòng bàn tay. Tôi nhìn đến ngây người bàn tay kia, chợt nhớ có những lúc, bàn tay ấy đã ôm tôi vào lòng, vắt chiếc khăn mặt đắp lên trán khi tôi sốt rồi lại ngạc nhiên khi tôi khỏi ốm nhanh vô cùng, đã từng nắn nót viết thư tay chỉ vì tôi muốn thế. Đầu ngón tay không hề có dấu vết bị thương sau khi trích máu đêm qua, sạch sẽ và hoàn hảo.
Tôi nhếch mép cười trong im lặng. Chúng tôi giống nhau, nhưng sẽ không bao giờ đứng cùng nhau một lần nữa. Kí ức tươi đẹp lướt qua rất nhanh, nhưng tôi không thể quên những hồi ức đau thương kia. Tôi quyết đã quyết tâm từ rất lâu rằng bản thân sẽ không bao giờ đắm chìm mê muội thêm nữa. Những năm qua, tôi đã luyện được cho mình một điệu nhếch mép đều đặn tươi rói giống hệt nụ cười để sử dụng trong mọi hoàn cảnh, cả cho lúc này. Đôi khi, một nụ cười sẽ không khiến ai phải bối rối.
Vẫn cứ duy trì khuôn mặt bình thường như thế, tôi tự tay kéo thần trí mình trở về, chăm chú đọc dòng chữ vừa được hoàn thiện trong lòng bàn tay kia.
"Em thân yêu, chiến tranh, cái chết hay sự tịch mịch thẳm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ngoc-thanh-hien-truyen/1910527/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.