Edit: Zịt cac cac cac
Hơn nửa tháng trước Lý Thanh Đàm đã nhận được tin tức, nói là gần đây Ngô Chinh tìm người theo anh, muốn tìm cơ hội đánh anh một trận.
Anh dứt khoát tương kế tựu kế, ngoài mặt án binh bất động giả vờ như không hề biết gì. Trên thực tế đã bàn bạc cách trả đũa đâu vào đấy với Tưởng Dư.
Tưởng Dư tra được bình thường bọn Ngô Chinh thích tới đường Tây Ninh hát karaoke. Cậu ta liền thả tin ra trước một tuần, nói là đêm Giáng Sinh muốn tới đó làm tiệc sinh nhật. Chính là để dụ Ngô Chinh đến.
2h sáng.
Lý Thanh Đàm kết thúc cuộc tụ họp, tiễn đám bạn cuối cùng về với Tưởng Dư rồi đứng ở góc đường hút thuốc.
Đêm đông gió lạnh đìu hiu, sương khói xanh trắng lượn quanh. Vầng sáng tỏa ra tầng tầng hình dạng, cuối cùng lại tản vào trong gió.
Trong chỗ này, ban ngày nhìn qua chính là một khu phố cũ nát. Những tòa nhà thấp bé liền nhau, những bức tường màu xám, cột điện dán đầy quảng cáo, người qua lại cũng chưa từng dừng lại. Nhưng đợi đến buổi tối, ánh sáng của ánh neon chồng lên nhau, sầm uất xa hoa trụy lạc giống như một thành phố không đêm.
Tưởng Dư nhả hết ngụm khói cuối cùng, ngắt tắt đầu lọc, nghiêng người vứt vào thùng rác bên cạnh, dẫm chân hai cái tại chỗ, nói: "Vậy tôi đi trước nhé?"
Lý Thanh Đàm cũng ngắt đầu lọc theo. Trong lúc vô tình tàn thuốc làm phỏng bụng ngón tay, anh dùng ngón trỏ chà qua chỗ bị phỏng, gật đầu nói: "Được."
"Vậy cậu...?" Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-ne/1153287/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.