Tôi thở dài, bất lực ôm trán, chân thành nói với ThôiSa: “Em gái, tin chị đi, chị không phải là vợ bé, chị là phu nhân danh chínhngôn thuận của anh rể em! Thêm nữa, chồng chị không phải lão khọm già, thực raanh ấy còn ít tuổi hơn chị!” 
Nghe tôi nói tất cả đều tỏ thái độ kinh ngạc, khôngtin. Chán chẳng buồn giải thích thêm nữa, tôi mặc kệ cho chúng muốn nghĩ thếnào thì nghĩ. 
Hàn huyên trò chuyện cười đùa ha hả một hồi chúng mớibắt tay vào giúp tôi nấu nướng. Tôi nói trước buổi tiệc hôm nay sẽ được làmtheo hình thức buffet, tất cả đều hứng khởi đồng ý ngay. 
Lúc khai tiệc, nhìn chúng nó từng đôi từng đôi tíu títvới nhau ngay trước mắt, lại thấy chỉ có mỗi mình đơn thân lẻ bóng, tôi khôngkhỏi cảm thấy có chút lạc lõng. 
Nếu có Ninh Hiên ở đây thì tốt biết mấy. Nhất định hắnsẽ rướn tay ra thật xa, gắp mấy miếng đu đủ mà tôi thích ăn nhất, bỏ vào đĩacho tôi rồi cười nham hiểm nói: “Bà xã, thực ra em không cần tẩm bổ món nàynhiều quá làm gì, kích cỡ của em bây giờ anh đã thích lắm rồi!” Sau đó tôi sẽphản ứng lại theo kiểu nũng nịu, giả vờ hờn dỗi, đấm hắn lia lịa, mắng hắn làđồ đen tối. 
Xì! Thật tiếc Ninh Hiên không có ở đây, tôi chỉ có thểđứng một mình tưởng tượng viển vông ra như thế, đau khổ quá! 
Càng nghĩ đến hắn lại càng thấy nhớ hắn thật. Ăn đượcmấy miếng trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, tôi cầm theo điện thoại lẳng lặngra ngoài ban công. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143269/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.