Khi còn trẻ cứ nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu thươngnhau là có thể chiến thắng mọi khó khăn trên đời. Nhưng sau nhiều năm, trải quanhiều trận bể dâu, ngoảnh đầu lại mới nhận thấy thì ra tình yêu lại mong manh,dễ vỡ đến vậy. Cho dù tình cảm của hai người có sâu đậm đến mấy nhưng nếu tạohóa đã an bài thì có làm cách nào đi nữa cũng không thể ở bên nhau.
Tôi và Ninh Hiên, có duyên yêu nhau nhưng không cómệnh được cùng nhau.
Mỗi khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi vừa bừng lên mộttia sáng thì ngay sau đó bóng tối tuyệt vọng liền ập tới, thậm chí còn mịt mùnghơn cả trước kia.
Giữa chúng tôi, duyên là nghiệt duyên, mệnh là khổmệnh. Tình yêu chúng tôi dành cho nhau không thể quên đi, không thể dập tắt,không thể xóa mờ, nhưng cũng lại không thể mong cầu.
Tôi kéo hành lý, lững thững đi trên phố, không muốn cứphải vội vàng đến nhà ga làm gì, chỉ muốn được một lần nữa bước đi chầm chậmdọc theo phố xá.
Hôm qua tôi nói với bố mẹ rằng mình sẽ đến một nơi rấtxa rất xa. Tôi nói với hai người, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽcố gắng để bản thân tiếp tục sống vui vẻ. Để bố mẹ yên tâm, tôi nói chưa biếtchừng có một ngày tôi sẽ tung tăng trở về.
Dù bố mẹ không hề muốn để tôi đi, nhưng cũng chẳng còncách nào với tôi.
Kẻ mang vết thương lòng luôn có một thứ vũ khí khiếnngười khác không dám động chạm phản đối. Như thế chỉ cần thứ vũ khí đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143256/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.