Tôi chợt nhớ tới một bài thơ của Tagore.
Khoảng cách xa nhất trên thế gian
Không phải giữa sự sống và cái chết
Mà là đứng trước mặt em nhưng em khônghiểu tình anh
Khoảng cách xa nhất trên thế gian
Không phải đứng trước mặt em nhưng emkhông hiểu tình anh
Mà là yêu đến si mê nhưng không thể nóianh yêu em
Khoảng cách xa nhất trên thế gian
Không phải là yêu đến si mê nhưng khôngthể nói anh yêu em
Mà là nhớ em nhức nhối nhưng chỉ đành chônsâu đáy lòng.
Ngay lúc này; ngay tại đây em và anh ngồi kề bên nhau,hai chúng ta rõ ràng đang rất gần nhau nhưng em lại có một cảm giác rất rõràng: khoảng cách giữa anh và em còn xa hơn rất nhiều so với khoảng cách xanhất trên thế gian.
Ngồi bên cạnh Ninh Hiên, toàn thân tôi căng như dâyđàn. Còn hắn vẫn bình thản và lãnh đạm, như thể chưa từng quen biết tôi. Tôi cócảm giác trong mắt hắn lúc này, tôi thực sự là một người xa lạ chưa từng gặplấy một lần.
Đào Tử đưa mắt nhìn sang bắt gặp bộ mặt như đưa đámcủa tôi, lòng dạ cũng thấy bất an. Tôi còn nợ nó ba tháng tiền nhà, bây giờ lỡtôi bất ngờ thăng thiên thì nó sẽ phải chịu mất mát quá lớn về tình yêu trọnđời mang tên Nhân dân tệ.
Quản lý lại mắc bệnh nghề nghiệp, quen miệng giục tôivà Đào Tử: “Đừng có lề mề như thế, mau làm việc đi!” Nói xong chính ông cũngcảm thấy ngôn ngữ công sở đem ra sử dụng ở đây có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143200/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.