Nước măt chỉ là thứ một khi đã chảy ra thì không thểthu lại được. Tối hôm qua về đến nhà, trốn trong chăn, tôi đã khóc sướt mướttới gần nửa đêm. Sáng nay dậy soi gương mà giật mình suýt ngất trước hai conmắt sưng vù như hai trái đào nhỏ bị phun thuốc kích thích tăng trưởng!
Vì thế, để tránh bị mẹ trông thấy lại hỏi này hỏi nọ,tôi phải bỏ bữa sáng, chuồn vội ra khỏi nhà, trên đường đến trường mua tạm mấycái quẩy để nhét vào dạ dày.
Sau đó tôi bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.
Sau đó tôi không khỏi thở dài nặng nề: Tô Nhã ơi là TôNhã, cuộc đời này thật lắt léo, kịch tính hệt phim truyền hình!
Sao lại có thể trùng hợp đến thế được, bất kể đi đếnđâu tôi đều có thể gặp Ninh Hiên.
Nhất định tối qua hắn nghĩ tôi và Trác Hạo đã làmnhững chuyện động môi động lưỡi trong xe ô tô, nếu không đã chẳng quay lưng bỏđi tuyệt vọng như thế.
Hôm qua tôi đã làm Trác Hạo ức đến nỗi muốn tự vẫn, từđầu chí cuối tôi kiên quyết không nói câu nào. Mắt vẫn đẫm nước, tôi xuống xe,lên nhà, đi thẳng vào phòng mình. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chói tai do bánhxe của Trác Hạo cọ xát với mặt đường tạo ra, âm thanh như gào thét thể hiện cơngiận dữ tột độ của anh ta. Nghĩ lại, anh ta đã làm tôi đau lòng, bây giờ tôilàm anh ta nổi giận cũng là rất công bằng thôi, coi như mình được hả giận,không cần phải áy náy gì hết.
May là tối qua bố mẹ đi dự đám cưới, không có ở nhànên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141055/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.