Chương trước
Chương sau
Tính ra đã mấy ngày rồi tôi không thèm chủ động liênlạc với Trác Hạo. Nhưng anh ta xem như vẫn còn chút tự giác, dù rất đỗi bận bịubên mỹ nhân song vẫn tìm được lúc rảnh rỗi để nhớ ra mình còn có một cô ngườiyêu là tôi đây. Sáng hôm đó, tôi đang ngồi nhà chẳng biết làm gì thì anh ta gọiđiện đến:
“Tô Nhã, mình cùng đi ăn đi.”
Tôi không ý kiến gì, cứ theo hẹn mà đi.
Trong cả bữa ăn, tôi chẳng nói một lời, chỉ cúi đầulặng lẽ ăn. Trước đây tôi luôn cố gắng tỏ ra là một cô gái thanh lịch, nói khẽcười duyên, tự nhiên tao nhã, lời lẽ ngắn gọn dễ nghe không lan man trước mặtanh ta, sao cho toát lên vẻ điềm đạm ít lời, nhưng dẫu sao cũng không hề giốngbây giờ, từ đầu chí cuối tôi im lìm không lên tiếng.
Trác Hạo dường như cũng nhận ra sự khác thường ở tôi,vừa ân cần gắp thức ăn cho tôi, vừa dịu dàng nói: “Tô Nhã, gần đây anh bận quá,không có nhiều thời gian bên em! Đừng giận nhé, cả ngày hôm nay anh giao mìnhcho em, không làm gì cả, chỉ ở bên em thôi!”
Tim tôi thắt lại, anh đã sớm làm những trò gì rồi, bâygiờ mới thèm nhớ đến tôi! Anh bận ư? E là chẳng phải bận chuyện công việc!
Tôi đáp lại bằng ánh mắt chua chat: “Anh bận thì điđi, đừng vì em mà ảnh hưởng đến hứng thú hăng say của anh.” Trác Hạo ngẩn ngườitrước câu trả lời úp mở kỳ quặc của tôi, rồi lập tức tự kiểm điểm: “Nhã Nhã,thời gian vừa rồi không quan tâm đến em, anh cũng ân hận lắm, sau này nhất địnhkhông thế nữa. Em đừng buồn nhé, được không?”
Anh ta càng dịu giọng dỗ dành, cơn giận trong tôi càngbùng cháy.
Nghĩ đến những lời lẽ dịu dàng nhẹ nhàng này chẳng quaxuất phát từ thứ tình cảm giả tạo xấu xa của anh ta, lòng tôi không khỏi đauđớn như bị dao cứa!
Trác Hạo thấy tôi vẫn không vui, bèn cười dỗ ngọt:“Nhã Nhã, lát nữa mình cùng đi dạo phố nhé. Nghe mấy người trong công ty nóiThúy Bảo Trai mới có một sợi dây chuyền độc đáo, do nghệ nhân có tiếng thiếtkế, số lượng có hạn thôi. Lát nữa anh đưa em đi xem, nếu em thấy thích anh sẽmua tặng em!” Anh ta dừng lại quan sát nét mặt tôi rồi tiếp tục: “Kể ra anh vẫnchưa tặng được cho em cái gì, đúng là chưa làm tròn bổn phận của một người bạntrai.”
Mắt tôi rưng rưng như sắp khóc, sợ anh ta phát hiện ranỗi xót xa trong lòng, tôi đành đánh lạc hướng, vờ như mình vui quá phát khóc.Tôi cố nở một nụ cười thật ngọt với anh ta, nhưng trong lòng thì giá lạnh nhưđã chết.
Trước kia anh ta từng bảo tôi là cô gái đặc biệt, độcnhất vô nhị trên cõi đời này, không giống các cô gái tầm thường chỉ tham lamvòi vĩnh bạn trai hết thứ này đến thứ khác. Cho nên để giữ gìn khí chất độcnhất vô nhị ngớ ngẩn đó của mình, mỗi khi anh ta tỏ ý muốn tặng tôi thứ gì, tôiđều ngờ nghệch ra chiều đứng đắn kiên quyết từ chối.
Nhưng Trác Hạo ơi, bây giờ em cũng muốn được tham lamnhư những cô gái khác, muốn được đòi anh cái này cái nọ. Đợi đến khi anh biết,kỳ thực em cũng tầm thường như vậy thôi, đến khi anh chán ngấy em, đến khi anhkhông chịu được nữa mà nói rằng: “Tô Nhã, chúng mình chia tay đi.”
Đúng thế, tôi đang đợi, đợi hai tiếng “chia tay” từTrác Hạo.
Hôm đó, Tiêu Tiêu đã hỏi tôi: “Các cậu sẽ chia taythật à?”
Tôi nói: “Chẳng nhẽ lại không? Rồi ngồi đấy chờ ngàythằng cha công tử đa tình này tùy ý vứt mình đi như vứt manh áo cũ? Bây giờ tớvẫn còn trẻ, làm lại từ đầu cũng chẳng sao, cùng lắm coi đây như lần đầu nếmtrải mùi vị cay đắng của tình yêu, chứ chờ đến lúc hoa tàn nhị héo rồi mà bịvứt bỏ, sợ rằng có muốn khóc cũng chẳng thành tiếng được nữa!”
Tiêu Tiêu nói: “Nhưng mà, cậu định nói với Trác Hạothế nào?”
Tôi thở dài: “Tớ không nói mà đợi anh ta nói trước.”
Tôi rất hiểu Trác Hạo. Mặc dù kém anh ta nhiều tuổi,chỉ mới tốt nghiệp đại học, nhưng tôi thực sự hiểu rõ con người anh ta.
Anh ta ôn hòa, lịch thiệp. Nhưng đó chỉ là vẻ bềngoài. Núp dưới bề ngoài ấy là bản tính kiêu ngạo và không chịu khuất phục đãăn sâu vào tận xương tủy. Bản tính kiêu ngạo đó nhất định không cho phép anh tađể một đứa con gái non nớt như tôi đá. Vì không đời nào chịu thất bại, nhấtđịnh anh ta sẽ đối xử ngày càng tốt hơn với kẻ đang muốn đá anh ta, tốt đến nỗicô nàng sẽ hoàn toàn mất hết sức chống cự, tiếp tục rơi vào bẫy tình của anhta, lần này còn sâu hơn. Sau đó, anh ta chỉ việc ung dung mà đá tung cô nàngđi.
Tiêu Tiêu nghe những phân tích của tôi xong, hoangmang hỏi: “Lòng dạ con người thật đáng sợ! Cậu đã biết rõ anh ta như vậy rồi màlúc đầu còn nhận lời yêu làm gì?” Tôi chỉ biết cười gượng.
Người ta khi đã sập bẫy tình rồi liệu lý trí còn đủminh mẫn không? Chẳng phải đều tự lừa mình lừa người, mắt nhắm mắt mở sống choqua ngày sao. Hạnh phúc ngọt ngào chẳng qua chỉ là chìm đắm trong thế giới hưảo mà sự chiều chuộng của anh ta tạo ra cho cô mà thôi, sau đó chính sự ngungốc điên cuồng của cô sẽ từng bước giúp anh ta che mắt cô lại.
Tôi trịnh trọng tuyên bố với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu,cậu thấy đấy, sau lần va vấp này, về sau tớ nhất định không bao giờ để tình cảmđiều khiển và chi phối bản thân mù quáng như vậy nữa. Tớ sẽ không để trò chơiái tình dắt mũi thêm lần nào nữa đâu!”
Quan điểm cấp tiến của tôi hoàn hảo là vậy, nhưng tôiđã quên mất một điều, đó là chẳng ai có thể đạo diễn nổi trò chơi ái tình.
Tới Thúy Bảo Trai, tôi khoác lên mặt nụ cười rạng rỡ hạnhphúc, tỏ vẻ vô cùng đắm đuối, si mê sợi dây chuyền kim cương mới được bày bánvới số lượng hạn chế mà Trác Hạo đã nhắc tới. Không biết Trác Hạo có vung taymạnh thế này khi mua đồ tặng cô nàng hồng nhan tri kỷ kia không. Liệu có phảixét về giá tiền các món nữ trang, tôi vẫn được coi là người nặng ký hơn cả?
Từ Thúy Bảo Trai đi ra, tôi nghĩ, dù sao dây chuyềncũng đã lấy rồi, đóng kịch cũng nên đóng cho tròn vai, tầm thường thì cứ tầmthường hết cỡ đi. Thế là cả ngày hôm đó, tôi kéo Trác Hạo vào hết tiệm này đếnhiệu nọ. Hàng đẹp hàng tốt la liệt trước mắt nhưng tôi chỉ chọn đồ đắt tiền,không cần biết có hợp hay có dùng đến hay không. Mỗi khi chọn xong đồ, đứng bêncạnh nhìn Trác Hạo thanh toán, gương mặt tôi vẫn tươi cười rạng rỡ nhưng tronglòng thì oán hận vô cùng. Anh ta rút ví trả tiền mua đồ cho gái quả là tự nhiênphóng khoáng. Nhưng anh ta càng tự nhiên tôi lại càng khó chịu, động tác thànhthục như vậy mà đến tận hôm nay tôi mới có cơ hội chứng kiến, để đạt đên trìnhđộ này trước đây anh ta đã phải luyện tập bên bao người con gái khác rồi.
Mang trong mình nỗi uất hận chua xót, trọn ngày hôm đótôi quả thực đã khiến anh ta bỏ ra không ít tiền. Buổi tối anh ta đưa tôi vềnhà, trước khi xuống xe hình như còn định hôn tạm biệt nhưng tôi lập tức giơphắt hai nắm tay đang cầm đủ loại túi to túi nhỏ, nở một nụ cười hồn nhiên –rạng rỡ - hạnh phúc – thỏa mãn nói với anh: “Hôm nay anh thật tốt! Tặng em baonhiêu đồ đẹp thế này! Về sau nếu ngày nào cũng như hôm nay chắc em chết vì đẹpquá!”
Khóe mắt Trác Hạo giật giật. Tôi cười gằn trong bụng,thầm nghĩ tốt nhất cái miệng anh cũng nên mấp máy đi, rồi nói với tôi: Tô Nhã,chúng mình chia tay thôi!
Nói tạm biệt xong tôi vội vàng quay người bước xuốngxe.
Nghĩ về những nụ hôn giữa tôi và Trác Hạo, nhất địnhsau này không được để chúng xảy ra thêm một lần nào nữa.
Về đến nhà, cả bố và mẹ đều có nhà. Trông thấy đốngtúi to túi nhỏ trong tay tôi, vẻ mặt bỗng rạng rỡ hẳn lên, mẹ gật gù nói: “TrácHạo quả là đứa không tệ! Trác Hạo quả là không tệ với con! Sau này Trác Hạonhất định cũng sẽ không tệ với bố mẹ đâu!”
Tôi nói qua quýt mấy câu rồi trở về phòng mình.
Không tệ! Không tệ chỗ nào? Cứ chịu chi tiền ra làkhông tệ ư? Nhưng không biết còn là người thứ bao nhiêu trong số những cô gáianh ta chịu chi tiền cho đây?
Mấy ngày sau tôi lại tiếp tục nằm chết gí ở nhà. Đốngđồ Trác Hạo mua cho hôm đó bị tới vứt vào một góc phòng ngay lúc mới về, cònchẳng buồn mở ra ngắm nghía. Vốn dĩ chỉ vì muốn Trác Hạo tiêu tiền nên tôi mớimua những thứ này, chứ thực ra chẳng thích thú gì, đến nỗi rốt cuộc hôm đó muađược những gì tôi cũng đã quên sạch.
Vì thế khi Trác Hạo gọi điện đến bảo tôi đeo sợi dâychuyền kim cương mới mua cùng anh đến một bữa tiệc của giới doanh nhân vào tốinay, tôi nghĩ mãi mới nhớ ra sợi dây chuyền kim cương anh nhắc đến là cái gì.
Món đồ chơi giá trị đó đã bị tôi gạt khỏi trí nhớ từlâu rồi!
Dập máy xong tôi chạy đến góc phòng lật tung đống đồlên tìm kiếm. Bới ra bới vào nhưng vẫn chẳng thấy sợi dây chuyền đó đâu cả.Khắp người tôi vã mồ hôi lạnh.
Có lẽ nào, ngày hôm đó, trong lúc dạo phố tôi lại tiệntay vứt luôn sợi dây chuyền đi đâu mất rồi?
Rõ khổ, mặc dù tôi đã có dự định chia tay với TrácHạo, mất thì cũng mất rồi, cũng coi như báo được thù, nhưng trước mắt, với bữatiệc tối nay phải làm thế nào đây?
Chợt nhớ ra Trác Hạo từng nói, sợi dây chuyền này domột nghệ nhân nổi tiếng thiết kế, số lượng bán ra có hạn. Tôi chạy ngay đến bênbàn máy vi tính, lên mạng tìm kiếm xem sao, quả nhiên sợi dây chuyên cao cấpvừa tung ra thị trường, hàng nhái ngay sau đó cũng được bày bán đầy rẫy khắpphố lớn ngõ nhỏ.
Tôi đặt mua trực tuyến một sợi dây chuyền nhái cao cấptại một cửa hàng gia công đồ trang sức nhỏ trong vùng, trả thêm một chút phíbưu điện, hai tiếng sau hàng đã được giao đến tận cửa. Nhìn sợi dây chuyền kimcương giả có vẻ đủ tiêu chuẩn sắm vai món hàng thật, tôi như trút được baonhiêu gánh nặng.
Học hành bao nhiêu năm trời xem ra cũng không vô ích.Ngoài thành tích thì cứ hơi xấu một chút ra, tôi cũng được coi là đứa có trìnhđộ ứng biến trong môn “trộm long tráo phụng”. Nhớ lại bốn năm trời đại học oanhliệt, đúng là hằng ngày chúng tôi đều rất chăm chỉ luyện tập kỹ thuật làm saotươi cười hớn hở đem đôi tay không chịu hoàn thành bài tập đúng thời hạn cheđôi mắt sáng quắc tinh tường của giáo viên.
Buổi tối khi đến đón tôi, Trác Hạo nhìn chằm chằm sợidây chuyền trên cổ tôi hồi lâu. Thấy vậy tôi hơi chột dạ, bèn hỏi: “Đẹp không?”Trác Hạo đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười gật đầu, “Đẹp lắm! Rất đẹp!”
Tôi thở phào, thầm nghĩ lẽ nào phản ứng vừa rồi củaanh ta lại là giật mình trước cái đẹp như người ta vẫn hay nói.
Trác Hạo đưa tôi đến buổi tiệc. Nghe nói đây là bữatiệc cao cấp trong giới thượng lưu, đến dự đều là những người có địa vị xã hội,không thị trưởng thì cũng là chánh thư ký, không chủ tịch hội đồng quản trị thìcũng là tổng giám đốc. Vừa bước chân vào đại sảnh, nhìn cảnh người cụng ly khắpcăn phòng, trong đầu tôi bỗng nảy ra mấy từ. Xiêm áo thơmlừng, rượu hương ngào ngạt, đèn đuốc sáng trưng, xa hoa trụy lạc. Tôithầm nghĩ, nếu tính theo đầu người ở đây, hóa ra có nhiều tổng giám đốc đếnvậy, chủ tịch hội đồng quản trị cũng chẳng hiếm, Trung Quốc quả là nước nhà nhàlàm quan, người người làm sếp.
Vừa bước vào, Trác Hạo đã trông thấy người quen cần rachào hỏi. Tôi rất ngại phải đối đáp với họ nên để anh đi một mình, còn mìnhtrốn trong góc khuất uống trà lạnh.
Bữa tiệc này đâu đâu cũng đầy rẫy sự giả tạo tinh tế.Đàn ông, đàn bà ăn vận chỉn chu sang trọng, đi lướt qua nhau trao đổi những nụcười mờ ám, các chính khách và doanh nhân mặt mày hân hoan phấn khởi, bắt taynhau mà bụng rõ mười mươi tình hư ý giả. Khắp gian phòng chỗ nào cũng thấy gọitên hết ông tổng này đến ông chủ tịch kia, hàn huyên nào là lâu lắm rồi khônggặp, nhất định phải cạn hai ly thế này thế khác; và cả, sao lại gặp cậu ở đây?
Sao lại gặp chị ở đây?
Tôi sững người. Quay đầu lại, tim đập thình thịch, mắttôi lóa đi, người chết lặng.
Lại là Ninh Hiên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.