Tính ra đã mấy ngày rồi tôi không thèm chủ động liênlạc với Trác Hạo. Nhưng anh ta xem như vẫn còn chút tự giác, dù rất đỗi bận bịubên mỹ nhân song vẫn tìm được lúc rảnh rỗi để nhớ ra mình còn có một cô ngườiyêu là tôi đây. Sáng hôm đó, tôi đang ngồi nhà chẳng biết làm gì thì anh ta gọiđiện đến: 
“Tô Nhã, mình cùng đi ăn đi.” 
Tôi không ý kiến gì, cứ theo hẹn mà đi. 
Trong cả bữa ăn, tôi chẳng nói một lời, chỉ cúi đầulặng lẽ ăn. Trước đây tôi luôn cố gắng tỏ ra là một cô gái thanh lịch, nói khẽcười duyên, tự nhiên tao nhã, lời lẽ ngắn gọn dễ nghe không lan man trước mặtanh ta, sao cho toát lên vẻ điềm đạm ít lời, nhưng dẫu sao cũng không hề giốngbây giờ, từ đầu chí cuối tôi im lìm không lên tiếng. 
Trác Hạo dường như cũng nhận ra sự khác thường ở tôi,vừa ân cần gắp thức ăn cho tôi, vừa dịu dàng nói: “Tô Nhã, gần đây anh bận quá,không có nhiều thời gian bên em! Đừng giận nhé, cả ngày hôm nay anh giao mìnhcho em, không làm gì cả, chỉ ở bên em thôi!” 
Tim tôi thắt lại, anh đã sớm làm những trò gì rồi, bâygiờ mới thèm nhớ đến tôi! Anh bận ư? E là chẳng phải bận chuyện công việc! 
Tôi đáp lại bằng ánh mắt chua chat: “Anh bận thì điđi, đừng vì em mà ảnh hưởng đến hứng thú hăng say của anh.” Trác Hạo ngẩn ngườitrước câu trả lời úp mở kỳ quặc của tôi, rồi lập tức tự kiểm điểm: “Nhã Nhã,thời gian vừa rồi không quan tâm đến em, anh cũng ân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141047/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.