Giọng nói này rất quen, thế nhưng Diệp Từ không sao nhớ nổi nó là của ai.
Sao đấy? Mới nói chuyện trong game đó, ra ngoài này đã không nhận ra mình là ai rồi sao? Xem ra mình phải thường xuyên gọi điện cho cậu mới được. Giọng nói đầy cởi mở bên đầu dây kia lại vang lên, mang theo cảm giác tươi mới như ánh nắng buổi sớm mai.
Dịch Thương? Diệp Từ chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng với vẻ không chắc chắn lắm.
Mình cứ tưởng cậu quên mình thật rồi chứ. Dịch Thương cười to nói, cái cách nói chuyện của cậu ta vẫn thế, hệt như từ xưa đến nay chưa từng thay đổi vậy.
Bỗng nhiên Diệp Từ có cảm giác thời gian đang quay ngược lại.
Dường như cô chưa từng trải qua mười năm kinh khủng ấy, cũng chưa từng làm những chuyện tổn thương những người bạn của mình, cũng chưa từng rời xa họ. Bọn họ vẫn là những người bạn thân từ thưở thiếu thời.
Ngày mai cùng đi ăn cơm không? Dịch Thương thấy Diệp Từ không nói gì, liền nói thẳng luôn mục đích của cuộc điện thoại này.
Diệp Từ giật mình, dường như cô chợt nhớ đến cái gì đó. Ngày trước, hình như có một lần Dịch Thương cũng gọi điện hẹn cô cùng ra ngoài ăn cơm, nhưng khi ấy cô mải mê luyện cấp trong game nên đã thẳng thừng từ chối lời mời của cậu ấy.
Hiện giờ nhất định cô sẽ không làm như vậy. “Được, ở đâu?”
“Hở? Cậu đồng ý?” Lần này đến lượt Dịch Thương kinh ngạc.
“Hở? Mình đồng ý thì sao? Có gì lạ à?”
“Không phải, vì mình thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh/54645/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.