Diệp Từ liếc mắt nhìn Khuynh Ngôn Mặc thấy hắn hơi cau mày khá căng thẳng, có lẽ mấy lần thất bại ban nãy đã mang đến không ít áp lực cho hắn. Cô lắc đầu nói: "Hôm nay vị trí chỉ huy là của cậu, sao lại muốn đổi người?"
"Nhưng..." Khuynh Ngôn Mặc định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng nhìn sang các thành viên trong đội mà cúi đầu thở dài.
"Chúng ta không phải là đang khai hoang sao? Có ai khai hoang mà không từng chết, có ai khai hoang mà không từng diệt đoàn?" Diệp Từ cười nói: "Hai chữ phối hợp này chỉ được sinh ra từ cõi chết, trên đời này nào có chuyện gặp nhau đã ăn ý ngay được." Nói đến đây giọng điệu của cô thoáng dịu đi một chút: "Bây giờ mà đổi chỉ huy chẳng khác này lâm trận đổi tướng quân, tám chín phần mười đều là thất bại."
Diệp Từ đã hoàn toàn nói rõ mình không đồng ý với quyết định của Khuynh Ngôn Mặc. Khuynh Ngôn Mặc nghe vậy lại càng căng thẳng hơn, tay chân ướt đẫm mồ hôi lạnh, Mạch Thủy Thâm đứng gần đấy nhìn ra được tâm trạng có phần không kiểm soát được của hắn bèn bước ra vỗ vai hắn nói: "Cậu cứ bình thường đi, bây giờ bọn mình đều là lính trong tay cậu, cậu bảo thế nào bọn mình sẽ làm như thế đấy, vậy là đủ rồi..."
Khuynh Ngôn Mặc ngẩng đầu nhìn thấy Mạch Thủy Thâm đang nhìn mình bằng đôi mắt đầy khích lệ bèn hít một hơi thật sâu, gật đầu. Hắn xoay người đi sang một góc tự điều chỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh/2185227/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.