Chương trước
Chương sau
[ Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô, An Quốc ]

[ Hậu Viện Nam Thanh Vương Phủ

[ Hạ Trác Quân và Vũ Thiên Vân đã giặc xong 20 thau đồ, Hạ Trác Quân đỡ cô đứng dậy ]

Hạ Trác Quân: Nào đứng dậy, cẩn thận chút.

Vũ Thiên Vân: Cảm ơn Điện Hạ.

Hạ Trác Quân: Vẫn Nhi cô nương không cần khách sáo với ta, chúng ta là bằng hữu, cô cứ gọi ta là Trác Quân được rồi.

Vũ Thiên Vân: ta gọi ngài như thế hình như không hay cho lắm...

Hạ Trác Quân: Không sao, ta cho phép, hơn nữa chúng ta là bằng hữu cô không cần để ý quá thân phận của ta.

Vũ Thiên Vân: Nếu ngài đã nói như vậy thì ta sẽ không khách sáo đâu đó nha, Trác Quân công tử~ haha

Hạ Trác Quân: được rồi, Vân Nhi cô nương cứ vào trong thay y phục đi, ta sẽ đứng ngoài cổng chờ cô. Ta sẽ đưa cô đi chơi.

Vũ Thiên Vân: Được

[ Vũ Thiên Vân cười tươi chạy lon ton vào trong phòng, Hạ Trác Quân nhìn bóng dáng cô khẽ cười rồi quay người ra ngoài đợi ]

[ Một Lúc Sao]

[ Hạ Trác Quân đứng dưới mái hiên cùng chiếc xe ngựa của mình. Chợt nghe tiếng của Vũ Thiên Vân hắn quay người lại nhìn ]

Vũ Thiên Vân: Trác Quân, ta xong rồi chúng ta đi thôi

[ Trong ánh nắng mập mờ Vũ Thiên Vân tung tăng chạy ra với nụ cười tươi rực rỡ, cùng bộ y phục màu xanh lam nhạt pha chút trắng, khung cảnh cô vừa bước ra khiến Hạ Trác Quân ngây người vô thức cười

Nội Tâm Hạ Trác Quân:" Thật đẹp,...



[ Vũ Thiên Vân tiến tới vỗ vào vai Hạ Trác Quân ]

Vũ Thiên Vân: uầy~~ ngài phát ngốc gì thế?

Hạ Trác Quân: Vì cô thật đẹp.

Vũ Thiên Vân: ta? đẹp? haha ngài đùa gì thế chứ? ngài là Thái Tử điện hạ biết bao mỹ nhân xung quanh, ta chỉ là một thường dân, tướng mạo bình thường, ngài lại thấy ta đẹp? đừng có lừa ta.

Hạ Trác Quân: Trong mắt ta chỉ có cô là đẹp nhất, nhưng nữ tử khác dù có đẹp đến mấy ta nhìn đều cảm thấy bọn họ đều giống nhau, không có gì đặc biệt cả. Riêng cô, rất đặc biệt !. (2)

Nội tâm Vũ Thiên Vân:" không phải chứ? cái tên này lại khen ta đẹp? mắt thâm, da không được mịn màng, tay còn thô, hơn nữa ngực...à thì cũng có chút ít...nhưng mà hắn lại cảm thấy ta đẹp? Cái tên này khen ta như vậy không lẽ lại có mưu đồ gì với ta sao? dù sao hắn cũng là Thái Tử biết bao nhiêu mỹ nhân vây quanh, chắc chắn là có vấn đề rồi"

[ Hạ Trác Quân nhìn Vũ Thiên Vân ngây người nghĩ ngợi l

Hạ Trác Quân: Làm sao thế?

Vũ Thiên Vân: À Không sao, không sao. Đừng đứng đây nói nữa chúng ta đi thôi.

Hạ Trác Quân: Được.

[ Vũ Thiên Vân và Hạ Trác Quân cùng lên xe ngựa ]

[ Một Lúc sao ]

[ Mộng Thực Lâu,Vương Đô, An Quốc]

[ Vũ Thiên Vân cùng Hạ Trác Quân, Vũ Thiên Vân liên tục cảm thán Mộng Thực Lâu]

Vũ Thiên Vân: woah~ đây là đâu vậy? thật hoành tráng ah, còn rất lớn nữa.

Hạ Trác Quân: Nơi này là Mộng Thực Lâu, là đệ nhất Thực Lâu ở Vương Đô này, các món ăn ở nơi đây đều do các đầu bếp nổi tiếng nhất An Quốc làm ra, hơn nữa nơi đây vô cùng lớn, có các sòng cược, tửu lâu thưởng nguyệt,... các mỹ thực và mỹ tửu độc đáo nổi tiếng gần xa. Ta vì nghe nói nơi đây có các món ăn ngon nên ta đưa cô đến thưởng thức thử.

Vũ Thiên Vân: Nơi đây còn có mỹ tửu, mỹ thực nổi tiếng sao? nghe thú vị thật ta cũng muốn thử xem sao.

Hạ Trác Quân: Vân Nhi muốn thử thì ta sẽ đưa nàng đi.



Vũ Thiên Vân: Được thôi, à nhưng mà ta nói trước là ta không có tiền đâu.[ Hạ Trác Quân tiến lại gần gõ nhẹ lên đầu cô ]

Vũ Thiên Vân: ây...

Hạ Trác Quân: Hôm nay cô muốn ăn gì, mua gì, chơi gì ta đều trả, không cần lo.

Vũ Thiên Vân: Thật sao? Ta tiêu tiền như nước ngài đừng có mà khóc đấy haha

Hạ Trác Quân: cứ tự nhiên. Tiểu Nhị cho ta một bàn thượng hạng.

Tiểu Nhị: Có ngay đây ạ, công tử, tiểu thư mời hai vị đi bên này.

[ Cả hai người cùng đi lên lầu theo chỉ dẫn của tiểu nhị và ngồi vào bàn thượng hạng có thể ngắm toàn bộ cảnh bên ngoài và bên trong Mộng Thực Lâu ]

Vũ Thiên Vân: Vị trí này đúng là bàn thượng hạng có khác, không tồi.

Vũ Thiên Vân: Tiểu Nhị lấy lên tất cả các món nổi tiếng của các ngươi lên đây, À thêm hai bình rượu nổi tiếng nhất cũng mang lên đây cho ta luôn.

Tiểu Nhị: Sẽ có ngay ạ, tiểu thư và công tử đợi chút.

Hạ Trác Quân: Vân Nhi à, ăn thôi cô còn muốn uống cả rượu sao? một tiểu cô nương như cô uống được mấy ly đây?

Vũ Thiên Vân: Ngài đừng khinh thường ta, nhìn ta như vậy thôi ngàn chén không say đó haha.

Hạ Trác Quân: Vậy thì ta sẽ thử xem tửu lượng của cô có thật sự tốt đến như vậy không.Vũ Thiên Vân: Hôm nay chúng ta không say không về nhé?

Hạ Trác Quân: Được

[ Một lúc sau Tiểu Nhị của quán đem lên đồ ăn và hai bình rượu ]

Tiểu Nhị: Đã để Công Tử và Tiểu Thư đợi lâu, đây là các món và rượu nổi tiếng nhất quán chúng tôi. Món đầu tiên là Hải Ngư Ngọc Thiện, đây là món ăn làm từ cá biển có trứng, Trứng cá to đều sáng óng ánh như những viên ngọc nên gọi là Hải Ngư Ngọc Thiện.

Vũ Thiên Vân: Tên nghe cũng rất hay đó, vậy còn món này là gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.